Chương 88

Tô Mật từ khách sạn chạy về nhà, sập cửa phòng ngồi khóc, người đàn ông xấu xa kia muốn lo cho cô gái đó cả đời, điều đó có nghĩa là cả đời giữa hai người luôn có bóng dáng của cô ấy ở giữa, có phải tất cả đàn ông trên đời đều tham lam như vậy hay không? Cô gái nhỏ thất vọng khóc lớn, vậy thì cô không cần anh nữa Tình yêu như vậy cô không cần
Tô Mật lau hết nước mắt trên mặt, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô khóc vì anh nữa, cô gái nhỏ ôm theo đôi mắt sưng húp, sắp xếp giá vẽ đi đến quảng trường thành phố.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chả mấy chốc đã đến cuối tuần, Lý Nhạc muốn chuộc lại lỗi lầm lần KTV hôm trước, nhất quyết kéo cô đi leo núi cắm trại xuyên đêm, Tô Mật thấy vận động leo núi cũng tốt nên đồng ý với cô bạn.
Trình Nhạc Huy tức giận ném điện thoại lên bàn, đây là lần thứ hai anh bị cô cho vào danh sách đen rồi đúng không? tưởng vài ngày trôi qua cô đã bình tĩnh lại, anh gọi điện cho cô mới biết số điện thoại mình đã bị chặn. Không những vậy thẻ ngân hàng cũng gửi trả anh, có phải ngày đó anh nói với cô chuyện An An tự dùng tiền đi làm thêm mua quà cho anh nên cô tự ái? Một ngày cô không làm anh tức điên lên thì không chịu nổi à?
Người đàn ông mắng bản thân khi không lại tìm một cô nhóc bướng bỉnh để yêu đương, đúng là tự lấy đá đập ͼhân mình mà
Sáng sớm Tô Mật và Lý Nhạc đã chuẩn bị tốt balo, giày leo núi, đồ dùng cá nhân đứng dưới ͼhân núi. Hai cô gái nhỏ leo từng bước lên đỉnh núi, ngọn núi này không cao lắm, đường đi tương đối thoải, ít phải dùng sức. Chỉ có mấy đoạn ngắn đường đi khá gập ghềnh nhưng đối với hai cô gái lần đầu được trải nghiệm thì khá là thích thú. Trên đường đi họ gặp khá nhiều người, nam nữ có, già trẻ đều đủ cả, thỉnh thoảng các cô cùng họ bắt chuyện khá vui vẻ.
Cuối cùng hai người cũng leo đến nơi, trên đỉnh núi có nhiều khu đất trống bằng phẳng, từ đây có thể nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên xung quanh, yên bình và tɾong lành.
Tô Mật ngồi nghỉ trên tảng đá, tận hưởng từng làn gió mát thổi qua, cả người thư thả, mọi muộn phiền đều như tan biến. Cô gái nhỏ ngồi nghỉ một lúc rồi cùng cô bạn bắt đầu dựng lều, loại lều trại các cô dùng khá tiện dụng nên công việc không mất nhiều thời gian lắm.
Thấy mọi người xung quanh bắt đầu muốn đi xuống con suối gần đó bắt cá về nướng, hai cô gái nhỏ cũng hào hứng đi theo. Đến tận giữa trưa cả người đã thấm ướt mồ hôi mà chưa bắt nổi một con cá May mắn thay, có bác trung niên thấy họ đáng thươռg đành chia cho họ một con cá nhỏ.
Tô Mật bảo Lý Nhạc ở lại lều trông cá còn cô đi kiếm củi về nướng.
“Cẩn thận nhé Mật Mật.”
“Ừm.” nơi đây chả nhẽ lại có lâm tặc, cô gái nhỏ buồn cười vì suy nghĩ của cô bạn.
Nhưng mấy phút sau Tô Mật đã không còn buồn cười vì suy nghĩ đó nữa, cô đang cúi người nhặt củi dưới đất, đột nhiên bị một người từ phía sau ôm lấy, chưa kịp la đã bị bịt miệng.
“Đừng kêu, là tôi ”
Nghe giọng nói quen thuộc, cô gái nhỏ thoáng sửng sốt nhưng không giãy giụa nữa, mặc anh lôi kéo mình đi. Hai người đi đến gốc cây cổ thụ lâu năm, Trình Nhạc Huy mới buông tay, quan sát vẻ mặt cô bé con im lặng nãy giờ.
Anh biết anh chịu thua cô rồi.
“Bảo bối, chú sai rồi được không, bây giờ em muốn như thế nào, tôi đều làm theo ý em được không? Hửm.”
Cô gái nhỏ lắc đầu muốn rời đi, điều cô muốn anh không cho được Người đàn ông vội ôm chặt cô lại.
“Tôi sẽ để An An rời đi nơi khác, mọi việc liên quan đến cô ấy đều để trợ lý Kỳ xử lý được không? không để cô ấy xuất hiện trước mắt em nữa nhé Đừng giận nữa… cả tuần nay tôi đều không được ôm em, nào để tôi ôm một cái, tôi nhớ em lắm ”

Bình luận

Để lại bình luận