Chương 12

Ông ta chỉ đành đứng đó, hỏi một câu: “Cô không sao chứ, cô Tạ? Có cần giúp đỡ không?”

Tạ U U cũng đoán ra được suy nghĩ của thư ký Tống, nhưng Thẩm Trung có mặt ở đó, người đàn ông như Thẩm Phi Bạch chắc chắn sẽ không tỏ ra thân mật quá mức với nhân tình của mình ngay trước mặt con trai.

Tạ U U rất biết điều đứng lên, giẫm bàn chân nhỏ trắng nõn óng ánh như ngọc lên đất, đang định rút giày từ trong nắp cống ra. Tay cô vẫn còn chưa động vào thì đã bị một bàn tay khác rút ra.

Đó là một bàn tay thuộc về người đàn ông trưởng thành, xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài ra dáng ra hình, vô cùng có cảm giác mạnh mẽ.

Thẩm Phi Bạch nhét một tay vào trong túi quần, góc áo khoác cũng bị vén vào bên trong, nhiều thêm mấy phần tùy tính và nho nhã. Một bàn tay còn lại đang cầm chiếc giày cao gót kia của cô.

“Làm gì ở đây thế?”

Tuy người đàn ông không nhìn cô, nhưng Tạ U U biết anh đang nói chuyện với mình. Giọng điệu thong thả như thể chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Tạ U U cúi đầu, có một loại ảo giác nhân viên đang bị ông chủ chất vấn. Tuy nói vừa rồi cô vô tình bắt gặp chuyện kia, quả thật khiến cho cô lúc này có chút không thể bình ổn được sóng gió trong lòng. Nhưng cô cũng không để bụng, không muốn trộn lẫn vào trong đó.

“Không làm gì cả, tôi đi mua chút đồ.”

Ánh mắt Thẩm Phi Bạch đánh giá tới lui trên người cô, cuối cùng rơi lên đôi chân. Đáy mắt sâu thẳm, nảy sinh chút thú vị, nhưng ngay sau đó đã biến mất.

Tạ U U giẫm đôi chân trắng như ngọc trên đất, hình dáng bàn chân rất ưa nhìn, trông mềm mại, hấp dẫn như của thiếu nữ. Móng tay sơn hồng, ngón chân thon dài toát ra vẻ yếu đuối.

Không biết lúc bị người đàn ông gác lên vai thì sẽ có tư thái gì nhỉ, hình ảnh đó nhất định rất đẹp.

Anh bỗng nghĩ tới chuyện tối nay, lòng bàn tay và trên quần của anh đều là nước nhờn của ngôi sao nữ này.

Cô thật sự quá mẫn cảm lại nhiều nước, chỉ cần sờ cô bé của cô thì đã phát ra tiếng nước òm ọp, làm cả lòng bàn tay anh đều ướt đẫm, không biết nước ở đâu ra mà nhiều thế.

Tạ U U còn đang suy nghĩ, cũng không biết Thẩm Phi Bạch đã đến gần mình hơn đôi chút từ lúc nào. Dáng anh vốn đã cao lớn, chiếu rọi chiếc bóng nửa người. Thậm chí Tạ U U còn ngửi được hơi thuốc nhàn nhạt trên người anh, đuôi mắt lướt qua chiếc giày cao gót anh đưa tới, trong lòng bất giác căng thẳng.

Không biết tại sao, mùi thuốc trên cơ thể của người đàn ông này không hề khó ngửi chút nào.

Giọng nói dịu dàng và từ tính của người đàn ông vang lên: “Đi lên đi.”

Tạ U U lấy lại tinh thần, nhận lấy giày từ trong tay anh rồi mau chóng đeo lên.

“Cám ơn Thị trưởng Thẩm.”

Thư ký Tống cũng sợ cậu hai hiểu nhầm Tạ U U cố tình nghe lén gì đó, bèn sốt sắng nói: “Cậu hai, hôm nay cô Tạ tới mua sắm ở trung tâm Thiên Mậu. Chúng tôi vốn đang định trở về, ai ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây như vậy.”

Thẩm Phi Bạch ‘ừ’ một tiếng, lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc kẹp trên ngón tay, sau đó nhả khói, khó mà phán đoán được vẻ mặt sau làn khói trắng kia.

“Về đi.”

Chỉ có Thẩm Trung ở bên cạnh, khi vừa trông thấy Tạ U U, con ngươi đã xoay mòng mòng, không biết đang ôm ý xấu gì.

Tạ U U quay lại xe, vẫn còn chưa kịp rời đi thì đột nhiên một người chui tới.

Chiếc xe mang biển số A của thủ đô đã rời khỏi, không biết Thẩm Trung dùng cách gì mà không lên xe của ba mình, ngược lại chui tới đây.

“Sao cậu lại ở trên xe của tôi? Ba cậu đâu rồi?”

Thẩm Trung bày ra vẻ mặt chẳng sao cả, đường hoàng tựa lên ghế: “Tôi nhận ra cô, cô là nhân tình mà ba tôi bao nuôi. Tôi không muốn về nhà với ông ấy, không phải cô muốn về à, vừa hay dẫn tôi đi cùng.”

Bình luận

Để lại bình luận