Chương 146

Thẩm Phi Bạch nghe tiếng gọi thì dừng chân, bước chân của Tạ U U cũng dừng lại theo anh. Bởi vì động tác dừng lại của Thẩm Phi Bạch quá đột ngột nên cô thiếu chút nữa đã đâm luôn vào người anh, cũng may anh đã nắm cánh tay cô lại.

“Cẩn thận chút.”

Thẩm Phi Bạch lại nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng nói khá nhạt: “Tô Đình, sao cô lại tới đây?”

Tạ U U nhìn sang, thì ra là vợ trước của anh, sao cô ta lại đột nhiên tới thế?”

Còn cố ý lựa ngay lúc này mà tới, tất nhiên Tạ U U không cho rằng đây là trùng hợp.

Điều duy nhất cố có thể nghĩ đến chính là Thẩm Viêm, người này phiền thật đấy, cũng may sau này họ không ở cùng nhà.

Tô Đình hơi dùng sức siết lấy cái ví cầm tay của mình, im lặng một hồi lâu. Tất nhiên cô ta đã nghe Thẩm Viêm nói qua wechat là Thẩm Phi Bạch đưa Tạ U U về từ thành phố C, còn đến nhà cũ nữa.

Cô ta cũng không biết mình thế nào mà lại muốn đến đây xem thử khi nghe nói Thẩm Phi Bạch đưa Tạ U U đến gặp người lớn trong nhà.

Không ngờ lại vừa lúc đụng mặt họ ở đây.

Thẩm Phi Bạch đứng trước mặt cô ta, quần áo chỉnh tề, thân hình đĩnh đạt, dường như vô tình hay cố ý mà chặn trước người Tạ U U. Thật hiển nhiên, anh cũng không muốn Tạ U U có tiếp xúc nhiểu với cô ta.

Tuy rằng Tạ U U vẫn cảm nhận rõ ánh mắt và sự đánh giá của cô ta với mình.

Cô gái nhỏ đứng yên tại chỗ, ôm lấy người đàn ông từ phía sau, thật giống với những động vật nhỏ bám người. Đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn lén lút vòng qua eo Thẩm Phi Bạch, còn cẩn thận dè dặt thò nửa cái đầu ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt sắc bén của đối phương, cô thu hồi ánh nhìn lại, chỉ còn mỗi tay mình đang ôm eo Thẩm Phi Bạch.

“Phi Bạch?” Cô có hơi lúng túng.

Thẩm Phi Bạch an ủi cô: “Không sao đâu.”

Với tuổi tác này của Tô Đình, chắc chắn sẽ không làm ra hành động như thế.

Hay là nói, Thẩm Phi Bạch thích như thế.

Nhưng thủ đoạn mê hoặc đàn ông như thế đúng là cao minh mà.

Tô Đình nhìn đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đang ôm lấy người đàn ông, thoạt nhìn qua thì hình ảnh này vừa có sắc vừa có vị, chọc cho người ta ngứa ngáy trong lòng.

Bất giác cô ta lại thầm cảm thấy tức giận, tuổi còn nhỏ như thế đã qua lại với đàn ông rồi, còn có thai con người ta nữa, đúng là không biết xấu hổ mà!

Coi như cô ta đã biết mình đến đây vì cái gì rồi, có lẽ cô ta không cam tâm, cô ta còn muốn xem xem Thẩm Phi Bạch có thật sự yêu con nhóc này hay không.

“Phi Bạch.” Tô Đình nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mà vịn vào chuyện con cái để hỏi anh: “Bây giờ con ấy đã có con với anh đúng không? Vậy Thẩm Trung thì sao? Thằng bé phải làm sao? Bây giờ anh đã có phụ nữ khác và con, anh sẽ vẫn đặt nó lên hàng đầu à?”

Tạ U U dựa mặt mình vào lưng Thẩm Bạch, cô im lặng không nói gì, Thẩm Phi Bạch lạnh nhạt nhìn Tô Đình, nói: “Nếu chúng ta đã ly hôn, chuyện của tôi cô đừng quan tâm nữa. Tôi vẫn luôn cho rằng cô là người hiểu chuyện.”

Tạ U U cảm thấy Tô Đình thật sự không hiểu Thẩm Phi Bạch, Thẩm Phi Bạch là một người có trách nhiệm, anh cũng là một người ba tốt. Tương lai dù là con của cô hay Thẩm Trung đều sẽ được anh đối xử tốt nhất, cô tin tưởng anh, hơn nữa Thẩm Trung lại là một đứa nhỏ khá tốt, quan hệ giữa họ không hề tệ.

Tô Đình cắn môi, lại thấy được chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay áp út của anh.

Ánh mắt cô ta sắc bén, nhìn ra được đó không phải nhẫn kết hôn trước đó của họ.

Thật hiển nhiên, đây hẳn là nhẫn cưới với Tạ U U.

Đương nhiên khi cô ta nhìn thấy cái nhẫn này thì cũng biết kết cục đã được định.

“Chúc mừng nhé.” Nụ cười trên mặt Tô Đình có hơi cứng lại, nói: “Hai người định khi nào tổ chức hôn lễ.”

Bình luận

Để lại bình luận