Chương 149

“A Chính.”

A Chính nhìn Tạ U U đằng sau lưng Thẩm pHi Bạch, cười cười: “Phi Bạch, đây là vợ cậu à? Thật xinh đẹp, cũng thật đáng yêu.”

“Ngài Tô, xin chào ngày.”

Tô Chính cười gật đầu, bày tỏ thiện ý của mình.

Quan hệ của Thẩm Phi Bạch và Tô Chính cũng không tệ, sẽ không vì tư tình phụ nữ mà ảnh hưởng đến chuyện khác, hai người ôn chuyện vài câu, Thẩm Phi Bạch nói: “Nếu đã tới, vậy ở lại ăn cơm trưa đi.”

Tô Đình cứ tưởng sẽ đi ngay, ở lại ăn cơm cũng chỉ khiến bản thân mình thêm phần khó xử, chẳng lẽ muốn cô ta tận mắt thấy hai người họ tình tứ ngay trước mặt mình à?

Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà cuối cùng Tô Đình lại muốn ở lại ăn cơm, tuy rằng cô ta chẳng nói câu nào, cả bữa cơm đều yên tĩnh, như thể muốn ăn xong cơm trưa sẽ đi ngay.

Thẩm Phi Bạch nói với Tạ U U: “U U, có thể đêm nay chúng ta sẽ ngủ lại đây một đêm.”

Thật ra Tạ U U chẳng có ý kiến gì với chuyện ở lại đây một hai ngày, chỉ là có vài thứ chưa kịp chuẩn bị thôi.

“Lát nữa chúng ta ra ngoài mua chút đồ cần thiết đi.”

Thẩm Phi Bạch suy nghĩ một chút: “Ừm.”

Vẫn nên đi mua áo mưa đi, anh còn tưởng mình và Tạ U U sẽ có thế giới hai người thêm một thời gian, ai ngờ lại có con nhanh như thế.

Tạ U U: “Phi Bạch.”

“Sao thế?” Thẩm Phi Bạch thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tạ U U, ánh mắt anh hiện lên ý cười nhẹ, giọng điệu vô thức trở nên dịu dàng.

“Vậy, Thẩm Trung…”

Dưới ánh nhìn của Thẩm Phi Bạch, Tạ U U chỉ nói được một nửa. Trước đó Tô Đình nhắc đến chuyện của Thẩm Trung, cô cũng có suy xét qua. Gả cho anh, tất nhiên không thể không nghĩ đến chuyện của đứa nhỏ này.

Cô cũng chưa từng làm mẹ, có thể sẽ không chăm sóc tốt cho cậu bé, nhưng có thể chung sống hòa bình với Thẩm Trung.

Thẩm Phi Bạch nhìn vào mắt cô, lớn khái hiểu được cô muốn nói gì.

“Không cần em chăm sóc Thẩm Trung đây, đó là chức trách của anh, em cũng không cần có gánh nặng này. Anh chỉ có một yêu cầu nhỏ với em, sau này nếu em cảm thấy tủi thân gì đó thì nhất định phải nói cho anh biết ngay, được không?”

Tạ U U nghe đến đó, lòng cô thật sự cảm động, anh vẫn luôn suy nghĩ cho cô.

Đúng là Thẩm Bạch đã suy nghĩ qua vấn đề này, anh tái hôn có con, đây là chuyện không thể thay đổi được. Cho nên trách nhiệm của anh lớn hơn cuộc hôn nhân đầu tiền nhiều, không để Tạ U U chịu tủi thân khi ở bên cạnh anh, nếu không đó là do anh vô dụng.

“Ừm, em làm được.”

“Làm được là được.” Thẩm Phi Bạch cong môi, cuối cùng nói: “Anh có thể chăm sóc tốt cho cả hai, còn cả đứa con tương lai của chúng ta nữa, em có tin anh không?”

Âm điệu của câu cuối cùng khá nhỏ, có một loại dịu dàng và trấn an không diễn tả được bằng lời.

Tạ U U dựa vào vai anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai áo anh: “Em tin, tất nhiên em tin.”

Đã trải qua nhiều chuyện như thế, sao cô có thể không tin tưởng anh được chứ? Anh cứ như có ma lực gì đó có thể quét sạch mọi khó khắn của cô, giống như ở bên cạnh anh cô mới có thể thật sự là một đứa bé.

Trên thực tế, cũng đúng là như vậy thật.

Đến lúc ăn cơm trưa, Tô Đình nghe dì ở cửa nói thị trưởng đã về, cô ta quay đầu nhìn lại theo bản năng, lập tức nhìn thấy Thẩm Phi Bạch tay cầm một túi đồ ăn vặt lớn và chìa khóa xe.

Tô Đình chợt nhớ, Tạ U U mới hơn hai mươi, thích đồ ăn vặt chẳng khác nào một đứa trẻ.

Cô ta thầm khịt mũi coi thường, đúng là con nít, nhưng khi thấy bóng dáng Thẩm Phi Bạch, tỏng lòng lại có chút hụt hẫng.

Tạ U U cầm hai cây kẹo que trong tay, đi theo sau người đàn ông, rất dính người. Giống như chỉ cần có Tạ U U ở đó thì hình ảnh sẽ lập tức trở nên sống động hoạt bát, sức sống tràn trề.

Bình luận

Để lại bình luận