Chương 152

Tạ U U: “Thật ra không cần làm hoành tráng thế đâu, nhỏ nhỏ thôi là được rồi.”

Cách hành xử của anh làm cô thấy mình rất được trân trọng. Ai mà ngờ được người ban đầu còn tỏ ra hời hợt với cô, trông chẳng có vẻ gì là thích cô giờ đây lại cố gắng làm những việc này vì cô chứ.

Thẩm Phi Bạch đáp lời: “Hôn lễ thì phải tốn kém mà, đã tổ chức thì phải làm cho thật hoành tráng chứ.”

Tạ U U cười tươi hơn: “Dạ.”

“Ông xã ơi, thật ra bấy lâu nay em có một chuyện quên hỏi anh.” Hai tay Tạ U U ôm cổ anh, kéo xuống một chút để anh cúi đầu, hôn đôi môi mỏng của anh.

Đến đuôi lông mày của Thẩm Phi Bạch cũng mang nét cười: “Sao?”

“Lúc trước em thấy giấy xác nhận ly hôn của anh trên xe.” Cô nói: “Giờ nghĩ lại thì, có phải anh cố ý đặt trên xe để em nhìn thấy không đó?”

Với tính cách của Thẩm Phi Bạch thì làm gì có chuyện anh để giấy xác nhận ly hôn bừa bãi trên xe như thế được, khả năng duy nhất là anh cố ý cho cô thấy thôi. Nói cách khác từ lúc ấy anh đã muốn dụ cô về nhà rồi. Người này thật đúng là.

Thẩm Phi Bạch chỉ cười chứ không nói gì, ý cười trong mắt càng tươi hơn.

Tạ U U vừa thấy biểu hiện này là biết ngay anh cố ý để cô nhìn thấy rồi.

Cô háo hức xác nhận: “Ông xã, rốt cuộc có phải anh cố ý không?”

Anh hơi nhoẻn môi: “Có chuyện này sao? Anh cũng không nhớ nữa.”

“Anh có mà, em nhớ rõ lắm đó.” Tạ U U cũng bật cười theo, dù sao cô đã nhớ như in trong đầu đây rồi, anh đừng hòng chống chế.

Hôm nay đi đăng kí kết hôn, Tạ U U định sẽ ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng.

Chưa được một ngày mà chuyện hai người đi đăng kí kết hôn đã được lan truyền hơn nửa giới.

Rất nhiều người bất ngờ trước tin Thẩm Phi Bạch tái hôn, bởi trước đó không hề nghe phong thanh gì về chuyện tình cảm hay hôn nhân của thị trưởng cả.

Đến khi hay tin thì thị trưởng đã đi đăng kí kết hôn luôn rồi. Phải công nhận là họ giữ bí mật quá tốt, nhà có vợ mà giấu nhẹm thế này, có vẻ sẽ là một người đặc biệt đây.

Cơ mà đăng kí kết hôn luôn rồi thì có nhanh quá không?

Lúc này, những người khác đã bắt đầu nghe ngóng tin tức từ người quen của mình. Trong lòng bọn họ vô cùng tò mò, ai cũng muốn biết rốt cuộc mợ Thẩm là thần thánh phương nào mà tài giỏi quá trời.

Trước kia, toàn bộ doanh nhân và chính trị gia của thành phố A đều cho rằng Thẩm Phi Bạch sẽ không kết hôn nữa bởi con trai của anh đã mười lăm tuổi, qua mấy năm nữa là anh cầm kẹo đùa cháu, rủ vài người đi câu cá, an hưởng tuổi già được luôn, thế nên chuyện anh kết hôn lần thứ hai thật sự rất đáng ngạc nhiên.

Hôm nay, điện thoại của Thẩm Phi Bạch nhận được toàn là tin nhắn và cuộc gọi chúc mừng.

Cũng có người nói bóng nói gió, bảo khi nào dẫn bà nhà đi ăn chung để ra mắt.

Mặc dù biết rằng bà xã nhà mình góp công rất nhiều trong việc xây dựng mối quan hệ với những nhà kinh doanh, chính trị gia đó.

Nhưng Thẩm Phi Bạch vẫn từ chối tất cả lời mời, chỉ nói bà nhà còn nhỏ, nhát gan nên có lẽ không được tiện cho lắm.

Lời này vào tai các doanh nhân lại mang ý khác, thế này là giữ vợ rồi gì nữa. Do đó họ càng tò mò về bà vợ thần thánh này hơn.

Tóm lại, Thẩm Phi Bạch không muốn Tạ U U bị cuốn vào những chuyện phức tạp đó, mặc dù cô từng lăn lộn trong giới giải trí nhưng bản chất hãy còn ngây thơ lắm.

Các cô gái cùng làm trong đài truyền hình cũng đang vừa cắn hạt dưa vừa hóng hớt, cốc trà trong tay còn bốc khói.

“Nghe nói gì chưa? Thị trưởng chúng ta đăng ký kết hôn rồi đó.”

“Gì? Thị trưởng nào? Không phải phó thị trưởng có cháu luôn rồi sao?”

“Trời má ơi, có ai nói phó thị trưởng đâu, thị trưởng Thẩm mà.”

Một nữ đồng nghiệp trong đó bỗng thét lên lanh lảnh: “Không thể nào? Nam thần của tôi yêu ai khi nào thế, sao chưa gì đã đi đăng kí kết hôn rồi?”

Bình luận

Để lại bình luận