Chương 156

“Mình vào thôi.”

Gió đêm thổi phấp phới một sợi tóc của Tạ U U, cô tựa vào vai người đàn ông: “Vâng.”

Gió êm đềm, cuộc sống ấm êm, mọi chuyện đều bình yên, người ta yêu, có thể cho ta dựa vào ở ngay bên cạnh, cả cuộc đời này không còn gì hối tiếc.

Về sau, phim của Tạ U U được phát sóng đúng theo lịch.

Lần đầu tiên nhân vật do Tạ U U đóng vai được nhận cơn mưa khen ngợi chưa từng có, như một lẽ hiển nhiên, khả năng diễn xuất của cô cũng được công chúng đón nhận, đồng thời trở thành một trong những vai diễn kinh điển hiếm hoi trong lịch sử điện ảnh.

Tình cờ lúc đó Thẩm Phi Bạch đang đi công tác ở nơi khác. Thấy hình ảnh Tạ U U lên bục nhận cúp giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất trong Ipad thư ký Tống đưa đến, anh bèn gọi điện chúc mừng cô.

“Chúc mừng mợ Thẩm.”

Sau khi hay tin Tạ U U mang thai qua cuộc gọi, lần đầu tiên Thẩm Phi Bạch để lộ sự hốt hoảng chưa từng có. Anh gần như phóng một mạch về nhà, mãi đến khi sắp vào nhà, thấy Tạ U U đang đi dạo trong vườn hoa cùng dì giúp việc thì bước chân của anh mới chậm lại.

Trên con đường nho nhỏ, Tạ U U đi giày đế bằng, eo vẫn thon gọn như cũ, có điều ở cô có thêm chút gì đó dịu dàng và đằm thắm.

Có lẽ vì cuộc sống sau khi kết hôn quá bình yên và tốt đẹp nên tính cách Tạ U U đã cởi mở hơn trước đây nhiều.

Hiện giờ, cô đã mang thai con của anh.

“Ông xã, anh về rồi!”

Thẩm Phi Bạch đi qua, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, con tim vốn đập thình thịch dần ổn định trở lại.

“Ừm, anh về rồi đây.”

“Tôi xuống bếp trông nồi tổ yến của mợ xem thế nào nhé?”

Dì giúp việc hiểu ý, rời đi.

Thẩm Phi Bạch nắm tay cô gái, bóp nhẹ mấy lần, tay kia cẩn thận đỡ eo cô.

“Lại gầy hơn rồi đúng không? Mấy ngày nay em không ăn cơm đàng hoàng à?”

Tạ U U hờn dỗi: “Mỗi ngày em ăn gì không phải anh đều biết cả sao?”

Thẩm Phi Bạch nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ nhắn của cô. Nơi đó vẫn bằng phẳng như cũ nhưng hạt đậu chịu tải một sinh linh trong đó đã bắt đầu nảy mầm rồi. Là con của hai người.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông để lộ sự quan tâm: “U U, giờ em thấy sao?”

Đâu đó trong lời nói còn ẩn chứa sự cẩn thận.

Tạ U U đáp: “Em không có cảm giác gì hết, em bé mới ba tháng mà. Nhìn anh kìa, căng thẳng quá trời.”

Anh thận trọng như thế làm Tạ U U hơi buồn cười.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trải qua biết bao sóng gió, vậy mà vừa biết tin cô mang thai là chân tay luống cuống thế này đây?

Thẩm Phi Bạch nhận ra cô nhóc trêu ghẹo mình, nhoẻn môi cười, giọng điệu tràn ngập sự dịu dàng và quan tâm.

“Mấy tháng tới anh sẽ dành thời gian ở bên em, đến khi em sinh con luôn.”

Trong thâm tâm Tạ U U cũng rất muốn anh ở bên mình nhưng lại ngượng nghịu, ngoài miệng nói: “Không cần đâu, anh cứ đi làm đi, một mình em vẫn không sao mà.”

Thẩm Phi Bạch biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo, đáy mắt đong đầy ý cười, kéo cô gái vào lòng đầy thương yêu.

Cô gầy thế này, nhỏ nhắn thế này, vẫn còn là một đứa trẻ mà đã phải mang thai con anh rồi.

Tạ U U tựa vào vai anh, nắm lấy áo vest, ngửi mùi hương nam tính trên người anh.

Mới một ngày không gặp mà cô đã nhớ Thẩm Phi Bạch rồi, cứ như thể cô biến thành một người không thể sống thiếu anh vậy.

Anh hỏi: “Không cần thật ư?”

Tạ U U nghe thấy ý cười trong câu hỏi của anh, nhận ra anh đang đùa mình thì đỏ mặt, tay siết chặt hơn.

“Thôi được rồi, anh ở nhà với em nha.” Bàn tay Thẩm Phi Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô lại lí nhí bồi thêm một câu: “Cả con của hai chúng mình nữa.”

“Ừ.” Bàn tay đeo nhẫn cưới của Thẩm Phi Bạch đặt lên gáy cô gái, nhẹ nhàng trấn an cô.

Sau mười tháng hoài thai, chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh. Tạ U U không muốn ở bệnh viện, mùi nước sát khuẩn quá khó chịu với cô nên Thẩm Phi Bạch mời bác sĩ về nhà để tiện kiểm tra tình trạng của Tạ U U và con mỗi ngày.

Bình luận

Để lại bình luận