Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Có một lần Dư Nhu làm câu hỏi lớn bị rơi vào ngõ cụt, nghĩ tới đêm muộn mà vẫn không thấy lối ra, trên giấy viết đầy công thức, cô rất nóng lòng, bèn vội gửi voice chat và chụp ảnh cho Hà Thương, muốn được biết đáp án.
Sau khi gửi xong, cô mới nhìn thời gian ở góc trái màn hình, vội vàng thu hồi.
Đối phương thì đáp lại một câu, “Còn chưa ngủ à.”
Cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, có phải làm ồn khiến thầy tỉnh rồi không, mang tâm trạng thấp thỏm không yên đi ngủ.
Hôm sau, Dư Nhu ngáp ngủ vào đúng tiết toán, hai mí mắt đang đánh nhau, Hà Thương nhìn thấy cô giống như hạt tiêu nhỏ gật lên gật xuống, nhẹ nhàng bước tới chỗ cô, lớn tiếng hét lên, “Dư Nhu!”
Dư Nhu giật mình tỉnh dậy, bị doạ tới nỗi “a” thành tiếng, ngẩng đầu lên, cả lớp học cười ồ lên. Đối phương thì là khuôn mặt đẹp trai không biểu cảm gì, cô muốn khóc mà không khóc nổi.
Hà Thương chỉ vào hàng cuối cùng, “Cầm vở bài tập, đứng xuống cuối lớp nghe giảng cho thấy.”
Dư Nhu cúi thấp đầu bước ra khỏi chỗ mình, ngại ngùng đứng ở hàng cuối nghe giảng. Khó khan nghe hết tiết học. Không biết sao, cô có cảm giác bị trêu đùa, cô lờ mờ nhận ra đôi mắt mang theo nét cười của người đàn ông khi hết tiết học.

Bị phạt đứng, Dư Nhu cẩn thận thức đêm mà làm bài, vì kì thi giữa kì sắp đến, cô rất muốn đạt được thành tích tốt, bởi vậy cô rất cẩn thận, mỗi lần đến thời gian gần thi đều xem có phù hợp không, để không cho Hà Thương biết việc mình thức đêm làm bài.
Làn da của cô gái nhỏ trắng như vậy, quầng thâm của mắt khi thức đêm hiện lên rát rõ, Hà Thương thấy nhưng không nói thẳng ra, khi đi học thấy cô ngủ gật gù thì tức giận, cuối cùng vẫn gọi cô lên văn phòng để nói chuyện.
“Thầy Hà, có việc gì vậy ạ?” Dư Nhu nhỏ giọng hỏi.
“Em đoán xem?” Hà Thương hỏi lại.
“Em, em không biết ạ.” Dư Nhu cúi đầu xuống.
Hà Thương thở dài: “ Đêm thì em thức, ban ngày thì sẽ không có tinh lực, sức khoẻ để học, em không biết sao?”
Dư Nhu nhỏ giọng chậm rãi nói: “Nhưng mà còn rất nhiều đề chưa làm xong, để lại như vậy thì sẽ quên mất ạ.”
Hà Thương tăng âm lượng: “ Có gì không hiểu em có thể hỏi thầy, thầy không có thời gian đến vậy sao? Tự mình suy nghĩ thì chỉ lãng phí thời gian.”
Phát hiện giọng nói có chút nặng lời, anh nói nhẹ lại: “ Làm đến nơi đến chốn, từ từ sẽ đạt được thành quả.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận