Chương 33

Dư Nhu mất một tiếng hoàn thành xong bài tập, duỗi người thì thấy đối phương đang sửa sang lại thời khóa biểu, điểm bình quân là một trăm bốn mươi lăm, con số khá trực quan, cô đi vệ sinh rồi xốc lại tinh thần làm bài thi thử, ôn từ tiết tự học trưa cùng tối hôm qua, nên hiện tại thể xác lẫn tinh thần khá thoải mái.
Hà Thương dừng tay đang đánh bàn phím: “Trưa nay ra ngoài hay ở nhà nấu ăn?”
Dư Nhu nghĩ lại: “Đói bụng rồi, trưa ra ngoài ăn đi, thuận tiện mua một chút đồ về tối nấu ăn, anh thấy được không?”
“Được.”
Buổi chiều tổ chức lại kế hoạch thời gian, Dư Nhu có chút xoắn quýt, cũng giống như vấn đề trước đó, quá trình làm bài tập chiếm quá nhiều, có một số kiến thức bị lặp lại, cô đã lãng phí không ít thời gian, Hà Thương nghe xong quan điểm của đối phương, suy nghĩ một hồi, mới cho ra ý kiến: “Mỗi ngày em viết chuyện cần làm lên thời khóa biểu, xong thì cho anh coi thử.”
Dư Nhu viết lên giấy ăn lần lượt các việc, làm ra vẻ chuyên nghiệp, nào là học lại vật lý, ôn tập môn sinh, coi toán, bộ tiếng Anh, sửa đề, nhớ điểm cần lưu ý.
Hà Thương thấy như vậy: “Mỗi môn có năm mươi phút, em định chia thế nào?”
Dư Nhu nói: “Không cố định, đôi khi sẽ học từ vựng với đọc sách giáo khoa, nhưng văn cổ quá dài sẽ quên, rất khó thuộc, nên những cái dễ thì em tự học còn khó thì cứ ôn lại.”
Hà Thương: “Như vậy, mỗi ngày em học hai mươi từ, cùng lúc nhập giáo trình tiếng anh cao trung vào điện thoại, để đồng hóa trí nhớ, trước khi ngủ xem lại lần nữa. Ngày thứ hai cũng tiếp tục, những từ chưa nhớ cộng với từ mới vẫn hai mươi. Ngữ văn phải thuộc lòng, học một câu thì nhớ luôn cách viết như thế nào, đánh dấu chỗ không làm được, cứ cố gắng nhớ sẽ không viết ra được, tiết kiệm thời gian cho phần khác, kiến thức sinh học cũng cần động não không ít.”
Dư Nhu cầm bút ghi xuống: “Vậy vấn đề làm bài tập thì sao?”
Hà Thương nói: “Bỏ, giáo viên sắp xếp bài tập là cho cả lớp, không phải chỉ nhằm vào em. Bài tập nộp lên không cần làm hết, em chỉ cần làm những cái bản thân chưa thuần thục. Đương Nhiên, cái gì cũng phải có giá của nó, em sẽ quên đi những phần mà mình rất quen thuộc.”
Dư Nhu hiểu ra, lúc cô làm bài thì thích giải quyết những phần sở trường của mình nhất, mỗi lần đều như vậy, thì phải nộp bài, ngược lại chẳng có thời gian làm cái khác, nên không được rèn luyện.

Bình luận

Để lại bình luận