Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Bố Miêu Tuyết nghe tin có khách tới, ông nhất quyết giữ Cao Kim Lan và Kiều Khương ở lại ăn cơm. Hôm nay ông ra ngoài bán thịt dê, chỉ bán được nửa con, nửa còn lại để cho nhà ăn.
Kiều Khương không thích thịt dê lắm, Cao Kim lan cũng không hứng thú với đồ ăn, nhưng vì lòng hiếu khách khó từ nên hai người ở lại.
Ông Miêu cầm rượu ra mời mọi người uống vài chén.
Cao Kim Lan uống chút rượu, Kiều Khương biết bà không uống được nên cầm chén của bà cạn sạch, vỗ vỗ lưng bà bảo: “Mẹ, mẹ uống ít thôi.”
“Tối nay con phải lái xe nên cũng không được uống.” Cao Kim Lan giật lại cái chén.
Bà Miêu cười bảo: “Không sao, tối ở đây đi, chỗ tôi thường xuyên có khách ở lại, phòng ốc đều sẵn cả.”
Kiều Khương trả lại chén, không nói thêm gì.
Ngược lại Cao Kim Lan uống mấy chén đã say, bà lã chã rơi lệ, bà Miêu kinh ngạc an ủi: “Sao thế?”
Cao Kim Lan lắc đầu, mở miệng là khóc nức nở: “Tôi thấy mình vô dụng quá, tôi có lỗi với Khương Khương…”
Kiều Khương ghét nhìn Cao Kim Lan khóc, khi thấy cảnh này, nàng sẽ nhớ tới chuyện bố mẹ ly hôn hồi nhỏ, nàng nắm tay bố bước ra, lúc quay đầu thấy Cao Kim Lan quỳ trên mặt đất ôm ngực khóc.
“Con ra ngoài hút điếu thuốc.” Nàng đứng dậy đi ra, sợ nàng lạc trong tối, Miêu Tuyết cầm đèn pin đuổi theo: “Chị, em đi với chị.”
Miêu Tuyết rất tinh ý, không hỏi gì, Kiều Khương lặng lẽ đi một đoạn, hút hai điếu thuốc giải tỏa muộn phiền trong lòng, đi được một lúc, loáng thoáng nghe thấy có tiếng cười vui vẻ truyền đến. Nàng ngẩng đầu nhìn, phía trước là một hồ nước tự nhiên, cạnh hồ có một cái đèn, rất nhiều người đang bơi trong hồ.
“Ranh con, rắm to tí đã muốn bơi rồi.” Yến Chiêu tóm lấy một đứa bé khoảng bảy tám tuổi ra khỏi mặt nước, vỗ mạnh vào mông nó: “Về nhà ngay!”
Đứa bé bị tét mông cũng không khó chịu, nó nhăn mặt với Yến Chiêu rồi lại lao xuống nước.
Miêu Tuyết che mắt, hơi ngượng ngùng nói với Kiều Khương: “Chị, chúng ta đi thôi.”
Dù xấu hổ nhưng cô vẫn lén lút nhìn Yến Chiêu qua kẽ tay, người đàn ông không mặc quần áo, cơ bắp cuồn cuộn, anh như con cá lao xuống nước rồi ngoi lên từ đầu bên kia, bàn tay dày rộng tạt nước lên mặt, cười dùng cùi chỏ kẹp đứa bé bên cạnh, ấn nó xuống nước rồi lại nhấc lên.
“Chị!” Miêu Tuyết thất thần một lát, lúc quay đầu lại thì thấy Kiều Khương đã cởi quần áo. Nàng cởi sơ mi trắng, cởi cả quần legging, toàn thân chỉ còn bộ đồ lót màu đen, bầu ngực trắng như tuyết bọc trong lớp áo lót, bên dưới là hai chân thon dài thẳng tắp.
Miêu Tuyết cũng là con gái, trông vóc người tuyệt đẹp của nàng thì không khỏi ngẩn ra.
Kiều Khương thấy vẻ mặt kinh ngạc của Miêu Tuyết, nhướng mày hỏi: “Ở đây không cho phép phụ nữ bơi à?”
Miêu Tuyết vừa kinh ngạc vừa xấu hổ giải thích: “Không phải… nhưng trong đó toàn là nam giới.”
Ngoài Yến Chiêu và mấy đứa trẻ bảy tám tuổi, trong hồ còn vài thanh niên tầm hai mươi, phụ nữ và con gái xấu hổ không dám vào, dù muốn bơi, phần lớn đều bơi lúc ban ngày, còn ăn mặc rất kín đáo.
Kiều Khương gật đầu ý bảo đã biết, nàng nhấc chân xuống nước, tất cả nam giới trong hồ đều trợn mắt nhìn chằm chằm vào ngực Kiều Khương, Yến Chiêu vỗ đầu cu cậu bên cạnh, đen mặt mắng: “Về ngay!”
Thằng oắt nghe xong xấu hổ khom lưng nhảy lên bờ, nhặt quần áo bỏ chạy.
Mấy tên choai choai đỏ mặt, vừa mặc quần áo vừa lén nhìn Kiều Khương. Nàng đã xuống nước, nước từ từ ngập đến eo, trên cần cổ thon thả là dây chuyền sợi mảnh, da trắng phát sáng.
Hình như nàng đang kiểm tra độ trong của nước, thấy chất lượng nước khá ổn thì lập tức lặn sâu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận