Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Buổi chiều Kiều Khương mới lên núi, Cao Kim Lan đã lên núi từ sáng, tới trưa ăn cơm lam, chiều nói sẽ cùng bà Miêu và mấy chị em bóc vỏ quýt.
Kiều Khương để xe trong bãi đậu xe, nàng không đeo kính râm, đầu đội mũ lưỡi trai. Hôm nay nàng mặc áo thun ngắn, phía ngoài khoác áo chống nắng màu trắng, bên dưới là quần đùi thể thao, phối với tất thể thao đen trắng.
Hôm nay lượng khách tương đối ít, bãi đậu xe chỉ có hai, ba chiếc.
Trên đường lên núi, nàng tình cờ gặp bọn trẻ, mỗi đứa cầm trong tay một giỏ dâu tây, thấy nàng đến, chúng hỏi nàng có muốn mua không, một giỏ hai lăm tệ.
Kiều Khương nhìn xuống, thấy dâu tây khá to, đỏ tươi, có vẻ sạch sẽ, nàng cầm một quả đưa lên miệng cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, ngon hơn dâu nàng ăn trong nội thành.
“Cầm giỏ theo chị.” Nàng lại xuống núi, mua hết dâu tây từ chỗ bọn trẻ, mở cốp xe bảo bọn trẻ đặt vào rồi lấy trong ví ra ba tờ một trăm tệ đưa cho chúng.
Tổng cộng sáu giỏ, tất cả là một trăm năm mươi.
Cô bé dẫn đầu lớn tuổi nhất, ước chừng tám chín tuổi, đưa lại cho Kiều Khương một tờ: “Của chị tổng cộng một trăm năm mươi thôi, bọn em không có tiền lẻ.”
Kiều Khương khóa xe, nhấc chân đi lên núi: “Vậy hái thêm cho chị mấy giỏ nữa.”
Bọn trẻ nghe vậy lập tức có động lực, từng khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa: “Dạ! Chị đợi ở đây nhé, bọn em đi ngay!”
Sáu đứa trẻ chạy lên núi như ong vỡ tổ, Kiều Khương nhìn những bóng dáng vui tươi kia, không hiểu sao khóe môi hiện ý cười.
Cao Kim Lan mau tay hay làm, lúc Kiều Khương đến, bà suýt thì ra vườn nhổ cỏ với người ta, thấy Kiều Khương tới mới rửa tay cười với nàng: “Con ăn quýt không? Nhà dì Miêu của con vừa có quýt đóng lon, mẹ ăn thấy khá ngon.”
Kiều Khương nghe đến chữ quýt liền vô thức nghĩ tới khuôn mặt âm u của người đàn ông kia.
Nàng hơi nhướng mày: “Không ăn đâu.”
“Vậy ngồi xuống đi.” Cao Kim Lan qua gọi bà Miêu.
Kiều Khương ngồi dưới ô, bên tai là tiếng nhóm phụ nữ trung niên đang trò chuyện, nói về A Đại nhà họ Yến, Yến Chiêu.
“…Không biết đã cố ý tới gặp tên nhóc kia bao lần rồi, Yến Chiêu đi đâu con nhỏ theo đó, giờ chắc đang ở vườn lê nhỉ? Ôi chao, con gái bây giờ cởi mở quá, nếu là chúng ta lúc trước thì sao dám……”
Băng ghế dài rất nóng.
Quần đùi dính mồ hôi làm Kiều Khương khó chịu, nàng đứng dậy, đánh tiếng với Cao Kim Lan rồi nhấc chân về phía vườn lê, chưa đi tới lối vào đã nhìn thấy Yến Chiêu đang đi ra cùng một cô gái.
Vẻ mặt anh vô cảm, còn cô gái bên cạnh cười rạng rỡ như hoa đào.
Kiều Khương rút điếu thuốc đưa lên miệng, nàng vừa lấy bật lửa ra, ánh mắt của người đàn ông như radar khóa chặt vào mặt nàng, đôi mắt đen sâu hút nhìn chằm chằm vào… chiếc bật lửa trong tay nàng.
Nàng hất cằm khiêu khích anh.
Yến Chiêu sải bước lại gần, cầm lấy bật lửa, rút luôn ​​điếu thuốc ra khỏi miệng nàng.
“Ở đây không cho hút thuốc.” Cô gái phía sau chạy tới, tưởng Kiều Khương là khách đến hái quả nên thân thiện giải thích: “Cô đừng để ý, anh ấy rất bảo vệ cây trồng, thế nên…”
Lời còn chưa dứt đã thấy hành động của Kiều Khương, thoáng cái miệng cô há to.
Kiều Khương đưa tay chạm vào cổ Yến Chiêu, hai bên cổ canh dán ba miếng băng gâu, nàng kéo nhẹ một cái.
Yến Chiêu không nhúc nhích, chỉ cau mày nhìn cô.
Kiều Khương xé cả ba miếng băng gâu, lộ ra dấu răng đóng vảy rõ ràng, ngón tay nàng chậm rãi lau mồ hôi lên ngực áo anh
“Thấy không?” Nàng nói với cô gái kia, “Tôi cắn đấy.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận