Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
“Anh chắc không?” Kiều Khương nhìn chung quanh, ánh mắt rơi xuống giường lò xo, hàng mày hơi nhướng lên, “Anh chưa làm ở đây với ai à?”
Ánh mắt Yến Chiêu chợt tối sầm, anh vừa im lặng, Kiều Khương liền biết đáp án.
Thậm chí có thể đoán chắc chắn anh đã ngủ trên chiếc giường này với người phụ nữ tên Vinh Yến kia.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông gọi đến làm xáo trộn bầu không khí ướt át cực điểm. Kiều Khương nhìn cuộc gọi đến là của Cao Kim Lan, chắc vì không tìm thấy nàng ngoài đó.
Nàng trượt nút nghe, nói: “Con về liền.”
Quả lê trên tay rất to, nàng cắn một miếng dúi vào tay Yến Chiêu, sau đó dùng áo của Yến Chiêu lau miệng rồi cẩn thận lau từng ngón tay.
“Đi thôi.” Nàng quay người bước ra ngoài.
Quạt trên bàn vẫn quay, nàng nghe thấy âm thanh cọt kẹt của giường lò xo lúc người đàn ông ngồi trên giường. Âm thanh này bất ngờ nảy lên trong đầu nàng kèm theo hình ảnh một người nam ấn một người nữ xuống giường mà đụ, trên giường, eo lưng người đàn ông đang chuyển động, còn người nữ nằm bên dưới có làn da trắng như tuyết.
Nàng nhìn thấy người phụ nữ nghiêng đầu, khuôn mặt đó là của nàng.
Nàng dừng chân, quay người nói với Yến Chiêu: “Đi mua áo mưa.”
Yến Chiêu: “…”
Vẻ mặt cạn lời của anh xấu xí đến lạ, Kiều Khương tưởng anh không cứng được, đang định mở miệng hỏi thì nghe thấy thanh âm của Cao Kim Lan truyền đến từ đằng sau: “Con tới đây làm gì? Muốn mua gì à? Chỗ này có đào không?”
Kiều Khương: “…”
Sau lưng Cao Kim Lan là sáu đứa trẻ, mỗi đứa cầm một giỏ dâu tây.
“Chúng nói là con mua, không phải con về nội thành rồi à?” Cao Kim Lan cầm giúp một giỏ, “Gửi cho chị em của con phải không? Từng này đủ chưa?”
Kiều Khương thấy dâu tây mới nhớ ra, nàng đáp “vâng” rồi đi tới đằng sau Cao Kim Lan, nghe tiếng đám trẻ nô đùa bên tai. Nàng quay đầu lại, thấy Yến Chiêu một tay bế cu cậu năm sáu tuổi, tay kia xoa tóc nó.
Có đứa xin anh ít lê trên bàn, nhưng Yến Chiêu không cho, nói sẽ ra ngoài chọn cho chúng quả to hơn.
Mặt Kiều Khương không biểu lộ, nhưng nội tâm lại cực kỳ thoải mái.
Trên đường đi xe về, nàng hiếm được một lần vào siêu thị, từ trước đến nay điều khiến nàng khó chịu nhất là đi dạo trong siêu thị. Cả đám người đẩy xe mua đồ chen tới chen lui, đủ thứ mùi hỗn tạp, hàng dài xếp hàng chật ních, tất cả những điều ấy khiến nàng thấy bực bội.
Lý Hiệu Lan luôn bảo nàng ngồi trong xe đợi, nhưng Kiều Khương chỉ cho anh ta mười lăm phút.
Cao Kim Lan đang chọn dép, trong khi Kiều Khương mặt mày thản nhiên đến quầy thu ngân lấy một hộp bao cao su, lúc nhân viên thu ngân quét mã, Kiều Khương suy nghĩ một lúc rồi lấy thêm hai hộp.
Khi lái xe đến trước cửa, tâm tình Kiều Khương khá tốt cho đến khi xuống xe, nhìn thấy Lý Hiệu Lan đứng ở cửa biệt thự.
Cao Kim Lan vừa xuống xe liền hỏi han Lý Hiệu Lan: “Tiểu Lý! Lại đây, dì mua táo con thích nhất này.”
Lý Hiệu Lan vẫn mặc vest, xem ra vừa tan sở ở công ty đã lập tức đến đây, anh ta là kiểu đàn ông lịch thiệp, ăn nói từ tốn, biết đối nhân xử thế, khéo léo khiêm tốn. Lúc Kiều Khương theo sếp đi ăn, Lý Hiệu Lan từng uống rượu thay cho nữ đồng nghiệp mới.
Rõ ràng anh ta không biết uống nhưng vẫn hành động như anh hùng.
Khi ấy Kiều Khương chỉ nghĩ tên này quá trẻ trâu, cho đến khi Lý Hiệu Lan chủ động theo đuổi nàng. Kiều Khương không nhớ anh ta đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc, nàng chỉ nhớ mình kéo cà vạt của Lý Hiệu Lan rồi nói “Hai ta cùng thử xem.”
Lý Hiệu Lan ôm nàng, hai mắt đỏ hoe.
Quá khứ như mây khói, khi Kiều Khương đi tới trước mặt Lý Hiệu Lan, nội tâm nàng đã bình tĩnh không một gợn sóng.
Bể bơi lớn phản chiếu rõ ràng ánh đèn đường màu vàng, gợn nước trong vắt lấp lánh, trông như quả quýt đang chuyển động.
Khuôn mặt của Yến Chiêu choán lấy tâm trí nàng mà không hề báo trước.
Nàng lơ đãng nghĩ, có khi nào tối nay tên chó kia sẽ ngốc nghếch đợi nàng ở đó.

Bình luận (0)

Để lại bình luận