Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Cao Kim Lan rất thích Lý Hiệu Lan, trong mắt bà, Lý Hiệu Lan là chàng trai tốt nhất bà từng gặp, xứng đôi với cô con gái Kiều Khương.
Tính khí Kiều Khương thất thường, nhưng Lý Hiệu Lan luôn bao dung trong mọi chuyện, thậm chí có phần vui vẻ chịu đựng.
Lý Hiệu Lan chưa kể tính cách tốt, vẻ ngoài cũng tuấn tú, hiếu thảo với người lớn, kiên nhẫn với trẻ nhỏ, mỗi lần Cao Kim Lan nhìn Lý Hiệu Lan đều không khỏi nói với Kiều Khương: “Đời này con gặp được Tiểu Lý là nhờ ơn phước tu được từ mấy kiếp.”
Kiều Khương chẳng ừ hử gì.
Bữa tối Lý Hiệu Lan không ăn nhiều, nhưng nói chuyện nhiều hơn trước, Cao Kim Lan không nhận ra điều khác thường, chỉ nghĩ vì thằng nhóc đã lâu không gặp Kiều Khương. Bà liên tục dùng đũa gắp thức ăn cho anh ta, hết múc canh lại thêm cơm, rất là thỏa lòng.
Ăn xong, ba người cùng đi dạo, Cao Kim Lan khăng khăng lấy điện thoại ra chụp ảnh cho Lý Hiệu Lan và Kiều Khương. Kiều Khương chẳng nói chẳng rằng, Lý Hiệu Lan nắm tay nàng, tay anh ta không quá to, là kiểu thanh tú, đốt ngón tay thon dài đẹp đẽ.
Kiều Khương lại vô cớ nghĩ đến Yến Chiêu, bàn tay tên kia rất to, da ngăm đen, lòng bàn tay to rộng thô ráp, khi đầu ngón tay cọ xát vào da thịt sẽ để lại cảm giác ngứa ngáy tê dại, anh chưa từng nắm tay nàng, nhưng đã dùng bàn tay ấy sờ khắp cơ thể nàng.
Vết chai thô ráp để lại ký ức trên người nàng.
Cao Kim Lan chụp vài bức ảnh, trời tối, chụp người dưới đèn đường trông như bóng ma, bà điều chỉnh nhiều lần vẫn không được, thế là bảo ngày mai rồi chụp tiếp, Kiều Khương đồng ý đáp “vâng”.
Hai người đang nắm tay đi dạo, Kiều Khương bỗng cảm giác ngón tay mình bị Lý Hiệu Lan đeo vào một vật, nàng cúi đầu nhìn, là một chiếc nhẫn.
“Anh mua từ ngày ba tháng trước.” Anh ta thành thật nói: “Sau ngày dì Lan bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, anh gọi điện hẹn gặp nhưng em không trả lời. Anh tưởng em bận, sau này mới biết em vẫn luôn ở bệnh viện.”
Kiều Khương không nhớ rõ chuyện xảy ra hôm đó, mọi người gọi điện cho nàng cả ngày, nàng như cái máy tắt hết, không muốn mở miệng nói chuyện.
Sau khi Lý Hiệu Lan biết tin Cao Kim Lan bị ung thư, anh ta từng hỏi tại sao nàng không nói cho anh ta biết.
Đúng thế, tại sao?
Kiều Khương không biết, nàng không nói với ai, nàng bận tìm bác sĩ, tìm chuyên gia, thậm chí lấy hết thẻ ngân hàng trong ví ra kiểm tra số dư từng cái, xem liệu có đủ trả tiền phẫu thuật cho Cao Kim Lan.
Rất giống năm nàng tám tuổi, sau khi bố mẹ ly hôn, nàng giữ bí mật chuyện họ ly hôn cho riêng mình, không nói với bất kỳ bạn học hay bạn bè nào quanh nàng, thậm chí cho đến khi tốt nghiệp lớn học, cũng không ai biết bố mẹ nàng đã ly hôn, nàng sống với bố.
Lý Hiệu Lan từng bảo: “Khương Khương, em có thể thử dựa vào anh.”
Kiều Khương nói: “Em không làm được.”
Từ khi còn rất nhỏ, nàng đã hiểu ra đàn ông không đáng tin, là đồ chó má, chẳng hạn như Kiều Tân Vĩ.
Kiều Khương giơ tay lên dưới ánh đèn đường, thấy chiếc nhẫn rất sáng, nếu là Trương Vân Vân, có lẽ lúc này đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, dẫn nhóm chị em đi đảo chè chén. Nhưng cảm xúc Kiều Khương không dao động, nàng tháo nhẫn ra, dúi vào tay Lý Hiệu Lan: “Đừng phí thời gian nữa.”
Buổi tối, Lý Hiệu Lan ngủ ở phòng khách, Kiều Khương tắm rửa xong nằm trên giường, kiểm tra vòng bạn bè, thấy hôm nay Cao Kim Lan đăng ba bộ ảnh, một là vài bức ăn cơm ở nhà Miêu Tuyết, một là nhóm người bóc vỏ quýt đóng lon, còn lại là vài bức chụp ở ruộng dưa hấu.
Yến Chiêu đứng trong ruộng dưa hấu, quay lưng về phía máy ảnh, tay cầm chai nước, ngửa cổ đổ lên đầu, cánh tay giơ lên ​​to khỏe vạm vỡ, đốt xương chỗ năm ngón tay cầm chai thô to, màu da ngăm đen.
Bên cạnh là đám trẻ ôm dưa hấu gặm vui vẻ.
Trí tưởng tượng dễ dàng mở rộng nhờ hình ảnh trực quan, Kiều Khương nhớ tới dâu tây trong tủ lạnh, nhớ tới quả lê đằng sau cửa sắt màu lam vào chiều nọ.
Còn cả áo mưa trên xe chưa lấy ra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận