Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Hôm sau Kiều Khương đến công ty, phân phát dâu tây đồng thời ký văn kiện với một khách lớn trước đó vẫn luôn liên lạc với nàng, vì không muốn đổi người liên lạc, sếp lớn gửi tin nhắn bảo Kiều Khương đến ký tên rồi đi.
Kiều Khương vốn tưởng chỉ đến ký thôi nên nói với Cao Kim Lan buổi trưa sẽ về ăn cơm. Nhưng ký xong, nàng phải ở lại văn phòng làm việc gần như cả buổi, đến bốn giờ chiều vẫn chưa về. Trương Vân Vân gọi điện hỏi tối nay nàng ở đâu, có muốn đến chỗ cô ăn cơm không?
“Lý Hiệu Lan đang ở chỗ tôi.” Kiều Khương lời ít ý nhiều.
Trương Vân Vân vui vẻ hỏi: “Hai người làm hòa rồi à?”
“No.” Kiều Khương xem xong chồng giấy khô khăn, nàng lấy thuốc nhỏ mắt nhỏ hai giọt vào mắt mình, “Tối qua gã tặng tôi nhẫn, nói đã muốn cầu hôn từ tháng trước nhưng bỏ lỡ cơ hội.”
“A a a!” Ở đầu dây điện thoại bên kia, Trương Vân Vân hét to, “Bà đồng ý không?”
Kiều Khương dùng ngón trỏ bịt tai, đợi cô hét xong mới nói: “Tôi từ chối.”
“Vì sao?” Trương Vân Vân thấy rất đáng tiếc, “Chắc chắn Lý Hiệu Lan đã chuẩn bị rất lâu, bà nỡ lòng nào.”
“Bà nghĩ vì sao?” Giọng Kiều Khương tản mạn.
Trương Vân Vân lập tức hiểu, có ví dụ về Kiều Tân Vĩ và Cao Kim Lan ly hôn ở kia, làm gì có chuyện Kiều Khương nghĩ đến việc kết hôn.
“Vậy bà định thế nào?” Trương Vân Vân hỏi.
Kiều Khương không nói gì, tối qua lúc Lý Hiệu Lan đi dạo về đã nói với nàng rất nhiều, nói anh ta có một người thân mất vì ung thư phổi, lúc ấy thấy chỉ là khối u nhỏ, có thể phẫu thuật nên cả gia đình đi cùng, không ngờ sau ca phẫu thuật, tế bào ung thư di căn khắp cơ thể, người đó mất ở tuổi ba bảy.
Anh ta nói không phải vì sợ tốn tiền chữa trị cho dì Lan mà sợ rủi ro khi phẫu thuật.
Anh ta nói không ngăn nàng từ chức, chỉ cảm thấy nàng còn trẻ, không dễ gì mới đạt được vị trí này, cứ vậy từ bỏ quá đáng tiếc, hơn nữa, đâu phải nàng từ chức là có thể giải quyết căn bệnh của Cao Kim Lan.
Anh ta luôn suy xét cho nàng, nhưng lại không suy xét xem nàng nghĩ gì.
Kể từ khi nàng theo Kiều Tân Vĩ lúc tám tuổi, suốt hai mươi năm qua ngày nào nàng cũng hối hận, thậm chí lúc Cao Kim Lan mắc bệnh ung thư, nàng cho rằng đó là lỗi của mình.
Nàng mất ngủ, lo lắng, gặp ác mộng, cách giải quyết mỗi ngày là hút thuốc, nhưng nicotine không giải quyết được vấn đề trước mắt, nàng trở nên nóng nảy, thậm chí có phần bệnh hoạn. Nàng nghiêm túc bóc cả túi quýt trong xe, nàng nín thở một phút trong bể bơi đến khi ngạt thở mới ngoi lên, lúc ba giờ đêm, nàng đến phòng Cao Kim Lan, đặt ngón trỏ lên mũi bà, kiểm tra xem bà còn thở không.
Lý Hiệu Lan chẳng hay biết những chuyện đó.
“Mẹ tôi rất thích gã, cứ để gã ở lại thêm vài ngày.” Kiều Khương cho dâu tây trên bàn vào miệng.
“Dù không thể là người yêu vẫn làm bạn tốt được mà.” Trương Vân Vân khuyên nàng, “Bà đối xử tốt với Lý Hiệu Lan tí đi.”
Kiều Khương đáp “ừ”, cuối cùng kết thúc câu chuyện, nàng ăn tối với khách hàng xong mới về. Lúc trở lại biệt thự trên sườn núi, thấy đèn đuốc bên trong sáng trưng, đèn tầng hai cũng sáng, nàng thay giày đi vào thì thấy Cao Kim Lan vừa xuống tầng.
“Mẹ làm gì thế?” Kiều Khương hỏi.
“Tầng hai nhiều phòng, mẹ dọn qua để tối nay có chỗ ngủ.” Cao Kim Lan mỉm cười, thiếu điều nói với Kiều Khương: “Buổi tối hai đứa không nên chia phòng, tiếng có ồn nữa mẹ cũng không nghe thấy, đừng có ngại”.
Kiều Khương kéo bà lại, nói: “Mẹ đừng leo thang tới lui, lát sau sẽ hụt hơi đấy.”
“Không sao mà.” Cao Kim Lan ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, hỏi: “Con uống rượu à?”
“Không.” Kiều Khương cởi cúc sơ mi, “Con lái xe, uống rượu sao được.”
Cao Kim Lan rót cho nàng một cốc nước: “Vậy tối nay hai đứa ngủ ở tầng hai đi nhé?”
Kiều Khương nhận cốc nước, nhấp một ngụm: “Mẹ đừng quan tâm, mẹ đi ngủ đi.”
“Hai đứa cãi nhau à?” Cao Kim Lan nghi ngờ hỏi.
“Mẹ còn hỏi nữa là con tìm rể mới cho mẹ đấy.” Mặt Kiều Khương không đổi sắc nói.
“Đừng đừng đừng, đứa này tốt lắm.” Cao Kim Lan vội vã xua tay, “Mẹ đi ngủ đây, Con với Tiểu Lý ngủ sớm đi.”
Kiều Khương rất mệt, mệt đến mức không muốn nói chuyện, tắm xong, nàng rót một ly vang đỏ, nằm trên sô pha chậm rãi nhấm nháp.
Lý Hiệu Lan cũng vừa tắm xong, tầng một có bốn phòng tắm, phòng của Cao Kim Lan có phòng tắm, phòng khách Lý Hiệu Lan ở không có, phòng của Kiều Khương cũng không có, nàng thích phòng tắm lớn sang trọng bên ngoài, có bồn tắm lớn có thể massage.
Thấy tóc nàng còn ướt, Lý Hiệu Lan chủ động lấy khăn tới giúp nàng lau khô.
“Tay tôi không gãy.” Nàng uể oải bảo: “Anh cần gì làm mấy việc này.”
“Anh chỉ muốn tốt với em.” Lý Hiệu Lan nghiêm túc cẩn thận nói: “Sau này khi gặp người khác, nhất định em sẽ cảm thấy họ thua kém anh, rồi em sẽ tìm đến anh.”
Kiều Khương nhếch môi: “Anh ở bên tôi đã lâu, đây là câu tức cười nhất anh từng nói.”
“Người em gặp tốt hơn anh?” Lý Hiệu Lan bỗng hỏi.
Kiều Khương nhấp một ngụm vang đỏ, nghĩ tới đôi mắt đen sâu hút của Yến Chiêu, nhướng mày nói: “Không bằng anh.”
“Là một tên chó.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận