Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Yến Chiêu trở lại núi, anh nhận được đơn giao hàng, lúc về liền bắt đầu mở van xả nước, nhân tiện kiểm tra vườn cây ăn trái xem có con vật nào lẻn vào không.
Điện thoại reo mấy lần, bà Yến gọi điện giục anh về nhà ăn tối, anh cầm dụng cụ quay lại nhà kho, thấy ga giường bừa bộn trên giường lò xo và vết nước đã khô trên mặt đất, động tác trên tay tạm ngừng, anh cởi ga giường, cuộn thành đống rồi ôm vào ngực chuẩn bị mang về nhà.
Có thứ gì rơi xuống giường, một cây son, anh nhặt lên nhìn, đó là thỏi son được thiết kế riêng, trên vỏ màu đen có khắc chữ: Khương.
Chắc là rơi ra khỏi túi lúc anh lấy điện thoại cho nàng, anh kiểm tra một lúc, thấy ngoài son môi thì không còn đồ gì khác của nàng.
Anh bỏ vào túi rồi ôm ga giường về nhà.
Bà Yến đang ở trong sân, kéo dưa hấu ngâm trong giếng lên, định lát nữa bổ ăn, thấy ga giường trong tay anh, bà đứng dậy đón: “Đây, đưa mẹ. ”
“Con tự giặt.” Yến Chiêu không buông tay, ôm chăn đi thẳng vào nhà.
Bà Yến ngớ ra: “A Đại, anh sao đấy?”
Đã từng này tuổi, anh có bao giờ giặt ga giường đâu.
Yến Chiêu không nói gì, đi vào phòng tắm, tìm một cái chậu cho ga giường vào vê vài lần, đổ bột giặt rồi bắt đầu vò.
Ông Yến đang ngồi ở bàn ăn, uống rượu thuốc mình ngâm, trông Yến Chiêu vừa về là đi thẳng vào phòng tắm, lại thấy bà Yến đứng ở cửa phòng tắm mồm năm miệng mười bảo anh không biết giặt sẽ không sạch, cứ để đó lát nữa bà giặt.
Nghe vậy, đầu ông như muốn nổ tung, quát: “Hai mẹ con bà không định ăn cơm à?”
“Ra ngay đây.” Bà Yến dễ tính, nhưng mặt ông Yến như phải gió, bà đi đến bàn ăn xới cơm cho ông, bảo: “Ông ăn trước đi, vẫn còn một món chưa xong.”
Yến Chiêu giặt ga giường xong, bưng chậu ra sân múc nước, bỏ ga giường vào chậu to rồi vò thật mạnh.
Bà Yến làm xong món cuối cùng thì anh cũng đã giặt xong vắt kiệt nước, treo lên dây phơi, lấy kẹp kẹp lại, bấy giờ mới rửa tay rồi đi đến bàn ăn.
Ông Yến vừa thấy Yến Chiêu thì hỏi chuyện buổi trưa: “Mày vẫn chưa nói rốt cuộc là đứa nào khiến cổ mày thành ra thế kia?”
Yến Chiêu và mấy miếng cơm với đồ ăn sau đó đứng dậy đi ra ngoài: “Con no rồi.”
“Thằng mất nết!” Ông Yến tức giận, chỉ vào anh mắng, “Khi nào mày mới chịu kết hôn?! Mày nhìn cả cái làng này đi, có ai hơn ba mươi tuổi đầu mà vẫn ở nhà trông vườn không kết hôn? Lý Dũng nhà ông Lý kém mày năm tuổi kia kìa! Mẹ nó con trai người ta đã bốn tuổi rồi? Tao nuôi mày được tích sự gì?!”
“Ông bớt bớt đi.” Bà Yến kéo ông Yến ngồi xuống rồi lại kéo Yến Chiêu, “A Đại, anh ăn thêm đi, ăn thế sao no.”
“Bà chỉ biết chiều nó!” Ông Yến chửi, “Đã từng đấy tuổi rồi, để tôi xem nó đói một bữa liệu có chết được không! Ăn nhiều cũng ích gì! Đến vợ còn không lấy được!”
“Cũng vì bố quan tâm anh.” Bà Yến kéo Yến Chiêu đi vài bước ra ngoài, “Anh đừng bận lòng, bố mẹ đều không vội, việc kết hôn cũng không cần vội, anh gặp được người phù hợp rồi hẵng nói. Bố sợ anh còn qua lại với Vinh Yến, chỉ cần không phải nó thì bất kể là cô gái thế nào, mẹ đều sẽ ủng hộ anh.”
Yến Chiêu đứng trong sân, cúi đầu nhìn xuống giày mình, giọng khàn khàn: “Mẹ, con trai làm mẹ xấu hổ.”
Việc của Vinh Yến khiến cả thôn làng chấn động, ai mà không biết Yến Chiêu bị Vinh Yến đá. Vinh Yến bỏ đi lấy một gã giàu, hơn mình không biết bao nhiêu tuổi, vừa kết hôn không lâu thì có bầu, bây giờ có lẽ đã sắp sinh đứa thứ hai.
Anh tưởng mình đần, bị lừa một lần là đủ.
Không ngờ lại gặp phải Kiều Khương.
Nàng có bạn trai nhưng vẫn trêu đùa anh.
Khiến anh trở thành loại người mình ghét nhất.
“Không không, đừng nghe bố anh nói bậy.” Bà Yến vẫn cười, “Lão chỉ nóng lòng muốn bế cháu thôi, anh vội cái gì, bố mẹ vẫn chưa già, vẫn đợi thêm được vài năm nữa.”
Yến Chiêu im lặng một lúc rồi nói: “Con sẽ đi gặp người mà bà mối giới thiệu lần trước.”
“Thật à?” Hai mắt bà Yến sáng lên, cười đến không ngậm được miệng “Tốt tốt tốt, mẹ làm liền, một lát nữa mẹ ăn cơm xong, không không không, mẹ sẽ đi ngay bây giờ.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận