Chương 36

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 36

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Tân Vĩ không phải người bố tốt.
Kiều Khương phải dùng điểm thi đổi lấy tiền tiêu vặt, từ năm tám tuổi nàng đã hiểu ra một điều: Trần đời này không bữa ăn nào là miễn phí.
Tương tự quan hệ giữa người với người.
Nàng sẽ không dưng đi nhận quà của người khác, cũng sẽ không chủ động đối tốt với người lạ, trong mắt nàng, người ở đời chỉ là tổ hợp lợi ích, giúp đỡ qua lại chỉ để đạt được thứ mình cần.
Cũng giống cô thư ký Kiều Tân Vĩ cưới sau này, ả đến với Kiều Tân Vĩ chỉ vì tiền trong túi ông ta.
Ả thường theo Kiều Tân Vĩ tới công ty, chỉ khi về nhà mới tìm cơ hội “dạy dỗ” Kiều Khương: Sao không gọi dì, sao không nhìn dì, sao không nói chuyện, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn dì, nếu không muốn ở đây thì cút.
Kiều Khương không mách lẻo, không phải không dám, mà vì nàng biết có mách cũng vô dụng, Kiều Tân Vĩ sẽ không quan tâm những chuyện vặt vãnh này.
Trong mắt ông ta, hiệu suất của công ty là trên hết, rõ ràng sống cùng Kiều Khương, nhưng lại bỏ qua sự trưởng thành của Kiều Khương.
Nàng giống một hạt đậu, lặng lẽ đâm chồi nơi góc nhà. Lúc đến tháng, nàng không sợ hãi hoảng loạn như cô gái khác, nàng lên mạng tìm hiểu, tự đi siêu thị mua băng vệ sinh dùng hàng ngày thế nào, dùng ban đêm ra sao, rồi đến hiệu thuốc mua thuốc giảm đau. Về sau, nàng thậm chí còn học được cách dùng thuốc trì hoãn “cảm giác đáng sợ” mỗi tháng một lần kia.
Lúc Kiều Tân Vĩ chú ý thì nàng đã trưởng thành.
Trong mắt nàng không còn vẻ non nớt trẻ con, nàng nhìn ông ta bằng ánh mắt xa cách lạnh lùng, đặt thẻ ngân hàng và toàn bộ số tiền mình chi tiêu bao năm lên bàn rồi nói: “Tạm biệt, ông Kiều.”
Nàng gọi ông ta là ông Kiều, không phải bố.
Kiều Khương hiếm khi mơ thấy Kiều Tân Vĩ, trong giấc mơ ngắn ngủi đó, Kiều Tân Vĩ đã xuất hiện, cùng nàng canh giữ trước phòng bệnh, trông coi Cao Kim Lan trên giường.
Ông ta kể chuyện cho Cao Kim Lan nghe, bóc quýt, gọt trái cây cho bà, động tác vụng về luống cuống. Cao Kim Lan cứ cười suốt, đưa tay muốn tự gọt nhưng Kiều Tân Vĩ không cho, bảo hiếm khi mình chăm sóc bà.
Cao Kim Lan rút tay về, mỉm cười nhìn ông ta.
Kiều Khương biết đây là mộng, nhưng nàng vẫn đắm chìm trong bong bóng ấm áp ấy, thật lâu không tỉnh lại.
Kiều Khương bị điện thoại đánh thức, Cao Kim Lan cầm điện thoại lên, định cúp máy để nàng ngủ thêm, chẳng ngờ vô tình trượt tay vào nút nghe, giọng của Trình Tất Dự oang oang vang vọng khắp phòng bệnh: “Kiều Khương con mẹ nó cô giỏi quá! Vừa chia tay với Lý Hiệu Lan đã tìm được đàn ông mới ngay, cô coi Lý Hiệu Lan là gì? Là chó cô nuôi à? Hả? Cô nói chia tay là chia tay, cô có từng hỏi cậu ta đồng ý chưa? Có từng coi cậu ta là người chưa? Lý Hiệu Lan sắp bị cô chơi chết rồi đấy có biết không?”
Kiều Khương nhận điện thoại, mặt vô cảm đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
“Trình Tất Dự, tôi nói rồi, đừng can thiệp vào chuyện của tôi.” Nàng bước đến cửa sổ, nhìn mặt trăng bên ngoài qua cửa kính, “Anh không can thiệp được đâu.”
“Cô giỏi!” Trình Tất Dự chửi ầm, “Con mẹ nó cô nghĩ cô là ai! Cô kiêu căng gì trước mặt tôi! Cô có tư cách gì kiêu căng? Ông bố Kiều Tân Vĩ của cô gặp tôi còn phải gọi tôi một tiếng cậu Trình! Cô là cái thá gì!”
“Địa chỉ.” Kiều Khương lấy điếu thuốc ra nhưng không hút, đưa lên miệng cắn, thanh âm rất nhẹ: “Tôi sẽ cho anh biết tôi là cái thá gì.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận