Chương 38

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 38

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Cao Kim Lan trò chuyện với bà Miêu, nói từ con cái nhà mình đến con cái nhà người, chẳng hạn như Yến Chiêu, người ta bảo có ba cô gái, cô nào cũng thích anh, nhưng anh lại chẳng thích ai.
Cao Kim Lan thở dài nói Kiều Khương cũng chia tay.
Lần trước Bà Miêu từng gặp Lý Hiệu Lan, có ấn tượng tốt với anh ta, nghe vậy tiếc giùm: “Con trẻ bây giờ ấy à, than ôi, duyên cạn quá.”
Miêu Tuyết theo Kiều Khương lên tầng hai, có phòng chiếu phim, phòng thể dục, phòng vẽ tranh, còn có phòng đọc sách rất to, mà bên trong toàn là sách. Thỉnh thoảng Kiều Khương sẽ ngồi trên thảm trải sàn xem manga, nhưng dù là manga tiếu lâm mặt nàng cũng không đổi sắc.
“À đúng rồi, anh Yến đi xem mắt đó, chị biết không?” Miêu Tuyết cẩn thận cầm một cuốn sách lên rồi lại cất về, sợ làm bẩn.
“Thế à?” Kiều Khương thờ ơ cầm một quyển manga lên xem lớn.
Thấy nàng không phản ứng gì, Miêu Tuyết thôi nói, cô cảm thấy rõ ràng gần đây tâm trạng Yến Chiêu không tốt, dù đứng cùng đối tượng hẹn hò cũng không thấy mặt mày anh tươi cười.
“Chị sẽ kết hôn với anh kia à?” cô hỏi.
Kiều Khương ngẩng đầu: “Ai?”
“Cái anh đeo kính đến nhà em lần trước đó.” Miêu Tuyết nhắc nàng.
Kiều Khương cất sách về: “Chị với anh ta chia tay rồi.”
“Hả?” Miêu Tuyết kinh ngạc mở to mắt, “Tại sao?”
“Em nghĩ vì sao?” Kiều Khương không trả lời mà hỏi, nàng lấy một chai vang đỏ từ tủ rượu cạnh phòng đọc sách ra, cầm dụng cụ mở nút chai, tìm thêm hai ly đế cao, rót một ít đưa cho cô.
“Em không biết.” Miêu Tuyết cảm ơn, cẩn thận nhấp một ngụm rượu.
Kiều Khương lắc vang đỏ trong ly, cũng nhấp một ngụm rồi hỏi: “Em muốn kết hôn?”
“…Không.” Mặt Miêu Tuyết đỏ lên.
“Muốn kết hôn với anh Yến của em?”
“Không phải!” Miêu Tuyết đỏ mặt phản bác, “Không! Em không!
Kiều Khương uống cạn ly rượu, châm một điếu thuốc đưa lên miệng, hỏi cô: “Muốn hút không?”
Miêu Tuyết nghe xong mặt đỏ bừng, vô cùng tò mò gật đầu cầm lấy một điếu, cho vào miệng hút một hơi, ho sặc sụa.
“Chị, chị có tâm sự à?” Cô buông điếu thuốc xuống, dụi dụi đôi mắt ướt nhèm, “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, uống rượu cũng không tốt.”
Kiều Khương không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu mới nói: “Giúp chị đóng cửa lại.”
Miêu Tuyết xuống tầng không lâu thì Yến Chiêu lái xe đến đón, bà Miêu tạm biệt Cao Kim Lan rồi lên xe rời đi.
Yến Chiêu nhìn về phía cửa, không thấy Kiều Khương nữa, chỉ thấy Cao Kim Lan đứng cạnh bể bơi vẫy tay với họ: “Lần sau lại ghé chơi nhé!”
Miêu Tuyết cũng vẫy tay: “Dạ vâng! Tạm biệt dì!”
Trên đường về, bà Miêu nhắc đến đối tượng xem mắt của Yến Chiêu, hỏi anh thấy thế nào. Yến Chiêu không muốn thảo luận vấn đề này với người lớn, chỉ nói sẽ tìm người phù hợp rồi kết hôn vào cuối năm nay.
Bà Miêu gật đầu: “Cháu không còn trẻ nữa, nên kết hôn đi, chứ không bố mẹ cháu sẽ lo lắm.”
Nói đến đây, bà cũng nhắc đến Cao Kim Lan, nói con gái bà xinh đẹp ưu tú, con rể cũng tốt, nhưng số phận trêu ngươi, đang yên lành thì chia tay.
Yến Chiêu siết chặt tay lái.
Miêu Tuyết chen miệng hỏi: “Mẹ, mẹ biết vì sao không? Hôm nay con hỏi chị, chị không nói.”
“Làm sao mẹ biết được?” Bà Miêu nghĩ tới chuyện gì, bỗng bảo: “Lần trước tới đây, mẹ thấy rất lạ nhé, cậu trai đeo kính tuấn tú kia tìm Kiều Khương khắp nơi, mẹ bảo nó gọi điện thoại, nó cứ ấp úng nói đường dây bận không gọi được, thế mà Kim Lan gọi một cuộc là kết nối được ngay, giờ nghĩ lại, chắc là chia tay từ lúc đấy rồi.”
Yến Chiêu nhớ tới nhà kho khép kín.
Nhớ tới lúc mình hỏi Kiều Khương câu đó, cô gái chỉ dửng dưng bảo: “À.”
Nàng quay anh như con khỉ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận