Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
“Tôi không có số của em.” Anh chạy lại đưa điện thoại tới trước mặt Kiều Khương.
Kiều Khương nhập số di động của mình, nhấn nút gọi, sau đó lấy điện thoại ra ghi: Tên chó má
Yến Chiêu không ghi chú gì, chỉ nhìn chằm chằm vào số di động của nàng, ghi tạc trong đầu, sau đó lấy thỏi son trong túi ra đưa cho nàng.
Kiều Khương đưa tay cầm lấy, biết rõ rơi ở nhà kho của anh, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Sao lại ở chỗ anh?”
Cao Kim Lan cũng vểnh tai lên nghe.
Yến Chiêu: “…Tôi nhặt được.”
“Nhặt ở đâu?” Kiều Khương nhướng mắt.
Yến Chiêu: “…”
Nàng cố ý, có lẽ nàng cũng đoán ra anh tìm thấy trên giường, nhưng vẫn cứ trêu chọc anh.
Yến Chiêu nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, quay người đi khỏi, dọc đường va phải người khác, anh cúi đầu xin lỗi, đối phương thấy vóc người của anh thì run tay như bị parkinson[1].
[1] một bệnh thần kinh tăng tiến, tác động chủ yếu đến khả năng vận động, nhưng cũng có thể tác động đến khả năng nhận thức
“Sao thằng nhóc Yến Chiêu này cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?” Vẻ mặt Cao Kim Lan khó hiểu.
“Giống chó lắm đúng không?” Kiều Khương nhướn mày cười.
Cao Kim Lan: “…”
“Con nhỏ này sao lại nói người ta giống chó?” Bà kéo Kiều Khương đi về phía trước, “Sau này không được nói thế trước mặt người ta, thất lễ lắm biết không.”
Kiều Khương hờ hững đáp “dạ”.
Hai mẹ con nhanh chóng đến quán ăn, lâu rồi Cao Kim Lan không ăn khoai tây sợi nên rất nhớ, tất cả đồ ăn gọi ra toàn là món nhà. Ăn xong, Kiều Khương dẫn bà đến phòng tắm hơi massage thư giãn. Người ngợm dính nhớp nên nàng đi tắm luôn, ở trong phòng xông hơi thêm vài phút rồi đưa Cao Kim Lan sang phòng massage bên cạnh.
Dịch vụ ở ngoại ô tuy không bằng nội thành nhưng phục vụ khá tốt, đầy đủ đồ ăn thức uống, chỉ là ít chủng loại và không có vang đỏ.
Kiều Khương chọn một cốc nước cam và nước táo mới ép, Cao Kim Lan nằm bên cạnh đắp mặt nạ, được nhân viên massage thoa kem cho, bà hưởng thụ nói với Kiều Khương: “Ở đây tốt thật, có ăn có uống, còn có người massage.”
“Lát nữa con mua thẻ, mỗi tuần sẽ đưa mẹ đến xoa bóp hai lần.” Kiều Khương uống một ngụm nước táo, vị bình thường, nàng lại đặt xuống.
“Không cần đâu, mỗi năm đến đây một lần thôi.” Cao Kim Lan nói xong, thấy một năm quá xa xỉ với mình nên chữa miệng: “Cũng được, nghe con cả.”
Hai người chơi cả ngày, bốn giờ chiều mới về nhà, Kiều Khương vừa xuống xe đã trông thấy Lý Hiệu Lan đang đứng cạnh bể bơi nhặt lá rụng, tay cầm thùng rác đã chất đầy.
Kể từ khi biết Lý Hiệu Lan và Kiều Khương chia tay, Cao Kim Lan chưa từng liên lạc với Lý Hiệu lan, dù ai đúng ai sai, bà sẽ luôn đứng về phía Kiều Khương.
“Mẹ, mẹ vào trước đi.” Kiều Khương đưa túi đồ cho bà.
Cao Kim Lan gật đầu, nói bên ngoài rất nóng, vào nhà mà nói, bà sẽ lên tầng đi dạo.
Ý là để trống tầng dưới cho họ.
Kiều Khương không nói gì, nàng đóng cửa xe lại, đưa mắt nhìn Lý Hiệu Lan rồi bước vào nhà: “Vào đi.”
Sáng nay Lý Hiệu Lan có tới, còn lên núi một chuyến, sau mới biết hai người không ở đây, thế là quay lại tiếp tục đợi, bộ vest trên người đã ướt đẫm.
“Xin lỗi, Khương Khương.” Anh ta theo sau Kiều Khương, nói: “Anh vẫn muốn tự mình xin lỗi em, hôm đó anh quá chén, toàn là lời khi say, em đừng để tâm lời của Trình Tất Dự.”
“Ừ.” Kiều Khương mở tủ lạnh, lấy hai chai nước, đưa một chai cho anh ta.
Lý Hiệu Lan bỗng thấy bất lực như đấm vào bịch bông.
“Em hoàn toàn không để tâm chút nào, phải không?” Anh ta hỏi.
Kiều Khương mở nắp chai, uống một ngụm, nghe vậy gật đầu: “Ừ.”
Lý Hiệu Lan bưng mặt, hít sâu một hơi, nước mắt chảy xuôi, anh ta đưa tay lau nước mắt, cười bảo: “Khương Khương, anh không biết nên làm sao với em.”
Kiều Khương cực khó theo đuổi, tính nàng lạnh nhạt, trong công ty rất ít người có thể nói lời trêu đùa với nàng, Lý Hiệu Lan thậm chí còn không phải người nổi bật nhất trong số rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng anh ta tinh tế tỉ mỉ hơn người khác, anh ta nhớ rõ tất cả sở thích của nàng, nhớ rõ sinh nhật và sở thích của mẹ nàng, nhớ rõ Trương Vân Vân. Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi có chăng cũng chỉ đến thế, anh ta bỏ nhiều công sức, thậm chí học làm món cá quế sóc[2] Kiều Khương thích ăn, nhưng sau khi học xong, anh ta mới phát hiện Kiều Khương không còn thích món đó nữa.
[2] nguyên văn: tùng thử quế ngư, là món cá chiên sốt cà chua làm từ cá quế tỉa hình con sóc, một trong mười món ăn kinh điển của Giang Tô
Cứ như đang đi vòng tròn, anh ta mãi mãi không theo kịp bước chân nàng.
Giống như lúc này.
Lý Hiệu Lan nhìn chằm chằm cốc nước lê trên tay nàng, hỏi: “Bây giờ em thích vị này à?”
Kiều Khương nhướng mày: “Cũng khá ngon.”
Lý Hiệu Lan vẫn nhớ lúc trước nàng thích kiwi và táo, nhưng bây giờ những gì anh ta nhớ đều vô dụng.
Trước khi đi, anh ta đứng dậy hôn lên trán nàng: “Khương Khương, anh mong người đó yêu em nhiều hơn anh, mong em vui vẻ, mong em mỗi ngày đều hạnh phúc, việc anh không làm được, mong rằng người đó có thể làm được.”
Kiều Khương nhìn vào mắt anh ta, nói: “Lý Hiệu Lan, quên tôi đi.”
“Anh cũng muốn thế.” Hốc mắt Lý Hiệu Lan lại đỏ hoe, “Tạm biệt, Khương Khương.”
Lần đầu tiên Kiều Khương xuất hiện trước mặt anh ta, nàng mặc váy công sở, trông lạnh lùng xa cách, nàng ngồi cạnh sếp lớn, trong ánh mắt quét qua là khí chất mạnh mẽ áp bách. Đến giờ anh ta vẫn không thể quên, vẫn nhớ rõ sau khi bữa tiệc kết thúc, đám đàn ông bàn tán thảo luận về nàng trong nhà vệ sinh.
Khi bước ra, thấy nàng đang dựa vào bồn rửa hút thuốc, đám đàn ông vừa nhắc đến nàng cạnh đó đều xấu hổ bỏ đi, chỉ có anh ta lấy hết can đảm bước tới hỏi: “Chào cô, tôi có thể xin số của cô không?”
Thấy nàng liếc mình với vẻ thờ ơ, dập điếu thuốc trên tay, giọng lạnh lùng như chính con người nàng.
“Không.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận