Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Khương tắm xong lười sấy tóc, nàng ngồi trên sô pha lấy một cái kẹp hoa cài ra sau đầu.
Cao Kim Lan đeo kính lão xem album ảnh hồi nhỏ của nàng, vừa chỉ cho nàng vừa lật: “Đây là cậu hai của con, hồi còn đi học cậu con tuấn tú lắm…”
Lúc trẻ, cậu của Kiều Khương lén ra nước ngoài làm thuê bất hợp pháp, buôn bán kiếm ít lời rồi quay về gây dựng sự nghiệp, ai ngờ thua lỗ nặng, sau lại ra nước ngoài làm thuê kiếm tiền, nghe bảo có nuôi một cô vợ, nhưng mặc kệ vợ con ở nhà.
“Mẹ.” Kiều Khương dựa vào đùi bà hỏi: “Sao mẹ không tìm một người?”
“Mẹ già rồi.” Cao Kim Lan cười, “Ai mà thèm?”
“Vậy sao trước đây không tìm?”
“Không gặp được người phù hợp.”
Kiều Khương ngồi thẳng dậy nhìn bà: “Là không gặp được hay lo sẽ gặp phải một Kiều Tân Vĩ khác.”
Cao Kim Lan ngừng nói.
Bà tháo kính lão, đóng tập ảnh lại, hỏi Kiều Khương: “Khương Khương, con nói thật cho mẹ biết, có phải vì mẹ và bố con ly hôn nên con mới…?”
“Không phải.” Kiều Khương ngắt lời bà: “Không liên quan đến mẹ.”
Nàng nói là mẹ, không phải bố mẹ.
Cao Kim Lan mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, muốn hỏi lại, Kiều Khương bỗng cầm túi đồ đã mua bên cạnh lên bảo sao bà không đi mặc thử.
Cao Kim Lan đành lấy chiếc đầm trong túi đồ ra thay vào, Kiều Khương chụp cho bà mấy bức, hai người dựa vào sô pha chọn ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Ở bên kia, sau khi Yến Chiêu về nhà, anh nói với bố mẹ về chuyện với Tiểu Kiều, ông Yến đang định lên cơn thì nghe Yến Chiêu nói: “Con thích Kiều Khương.”
“Kiều Khương là ai?” Ông Yến lơ mơ.
Bà Yến thấy cái tên này quen quen, nghĩ một lát, đây không phải cô gái xinh đẹp lần trước à?
“Anh chờ đã!” Bà Yến khó hiểu, “Không phải con bé có bạn trai rồi à?”
“Chia tay rồi.”
“Tao đánh chết thằng chó nhà mày!” Ông Yến cởi giày, chuẩn bị đánh anh. “Có phải mày chen chân khiến người ta chia tay đúng không?”
Bà Yến vội túm lấy ông: “Sao ông lại đánh nó! Nó phải có năng lực đấy đã chứ! Nếu không thì lúc trước Vinh Yến đã chẳng bỏ đi với thằng khác!”
Yến Chiêu: “…”
Ông Yến suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lý, lại bỏ giày xuống.
Bà Yến nhớ đến cách ăn mặc và khí chất của Kiều Khương, rồi nhìn Yến Chiêu, ngập ngừng nói: “A Đại, cô gái kia vừa nhìn đã biết là người thành phố, liệu người ta có thích anh không? Điều kiện nhà mình không bằng người ta, quần áo giày dép con bé mặc, còn cả xe con bé đi đều rất đắt. Mẹ nghe bảo căn biệt thự con bé ở tuy là thuê nhưng giá một tháng phải vài chục nghìn, người bình thường sao đủ khả năng chi trả.”
“Vậy nhà ta nuôi sao nổi con bé.” Ông Yến giật mình nói: “Mày cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à con?”
“A Đại, anh nghĩ gì vậy hả?” Bà Yến hỏi.
“Người cả làng đều khen con giỏi này tốt kia, sao đến miệng mẹ con lại tệ hại thế?” Yến Chiêu ủ rũ nói: “Con không xứng với em ấy sao?”
Bà Yến sửng sốt một lát: “Không, mẹ chỉ cảm thấy…”
“Bà đừng cản, cứ mặc kệ nó.” Vẻ mặt ông Yến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nó là đồ lợn chết, đi một Vinh Yến lại tới một Kiều Khương, sớm muộn gì nó cũng ném cả tương lai vào đấy, có khi hai ta chết rồi, nó vẫn còn cô đơn lẻ bóng ấy chứ.”
“Phủi phui cái mồm.” Bà Yến vỗ bàn, “Không được nói những câu như thế.”
“Rồi rồi rồi, không nói thì không nói.” Ông Yến ngậm miệng.
Bà Yến đi tới trước mặt Yến Chiêu, kéo anh lại nói: “A Đại, mẹ không có ý gì khác, chỉ lo con gái người ta không thích anh thôi.”
“Bọn con ở bên nhau rồi.” Yến Chiêu nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên.”
Anh vào phòng thay quần áo, nhớ tới điều gì, lại bước ra nói: “Con chỉ thông báo với bố mẹ thôi, không phải hỏi ý kiến.”
Ông Yến trừng mắt: “Nó nói thế là sao? Hôm nay nó đi cùng người ta à? Không phải hôm nay nó đi với Tiểu Kiều hả?”
Vẻ mặt bà Yến ngơ ngác: “…Tôi cũng đâu biết.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận