Chương 86

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Mãi đến chiều hôm sau Kiều Khương mới tỉnh lại, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, rèm cửa hé mở, ánh sáng từ bên ngoài hơi xuyên qua. Yến Chiêu đang ngồi bên cạnh, tay cầm cây dao khắc một khối gỗ tròn.
Nghe tiếng, anh buông dao và gỗ trong tay xuống, vươn tay ôm nàng ngồi dậy: “Tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?”
Kiều Khương bệnh nặng mới khỏi, người không có sức, nàng hời hợt nhìn anh, không muốn nói chuyện.
Yến Chiêu mặc quần áo cho nàng rồi bế người vào phòng tắm, lau mặt, đánh răng cho nàng, đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, sau đó đặt nàng vào, xoa bọt khắp người nàng, còn kéo ghế ngồi xuống sau lưng gội đầu cho nàng.
Bàn tay của người đàn ông to rộng, động tác vụng về, nhưng lực lại rất nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với vóc dáng cao lớn vạm vỡ của anh.
“Có đói không? Muốn ăn gì không?” Anh gội đầu cho nàng xong thì dùng khăn lông bọc kỹ, sau đó lấy khăn tắm quấn nàng rồi ôm vào lòng, bế thẳng về phòng.
Kiều Khương không nói lời nào, nàng lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, Yến Chiêu cầm máy sấy sấy tóc cho nàng.
Buổi trưa Trương Vân Vân có tới một chuyến, mua rất nhiều đồ ăn, thấy Kiều Khương chưa tỉnh, cô nói với Yến Chiêu, khi nào Kiều Khương tỉnh thì nhắn cô cái tin.
Yến Chiêu đón điện thoại của Kiều Khương, tìm khung chat với Trương Vân Vân, ấn nút thoại gửi: “Em ấy tỉnh rồi.”
Nói xong câu đó, anh đưa lại điện thoại cho Kiều Khương.
Kiều Khương: “…”
Nàng nhìn anh, anh cũng nhìn nàng, hai kẻ nhìn nhau một lúc, Yến Chiêu nghiêng đầu duỗi cổ mình đến trước mặt nàng.
Kiều Khương nhìn anh như nhìn thằng đần, anh dùng giọng thành khẩn hỏi: “Em muốn cắn một cái không?”
Kiều Khương bất động, nhận điện thoại cúi đầu tiếp tục đọc tin nhắn.
Nhưng Yến Chiêu giữ cằm nàng lại, kéo mặt nàng nghiêng sang, cúi xuống cắn vào một bên cổ của nàng, nếu nói cắn chẳng thà nói là hôn. Đôi môi mỏng dán lên da, mặt lưỡi cọ xát, sau đó hai má ra sức mút, trên làn da trắng trẻo xuất hiện một dấu hôn đo đỏ.
Kiều Khương cuối cùng cũng cử động, sáp gần cổ anh, há miệng cắn mạnh.
Yến Chiêu ôm eo nàng, cười vui vẻ: “Xem bộ dáng này đúng là khỏi rồi, răng khỏe thật.”
Kiều Khương nói lỏng miệng, tựa vào vai anh, nhìn thấy ánh sáng xuyên qua khe hở trên rèm, vàng rực óng ánh, rơi xuống cánh tay nàng, chiếu ra một cái bóng nhỏ dài.
Trong ánh sáng dịu dàng ấy, Yến Chiêu ôm nàng vào ngực, nâng cằm hôn lên môi nàng, nàng nhắm mắt, nhả răng, hôn đáp lại anh.
Sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, Kiều Khương trở lại với vẻ lạnh lùng mạnh mẽ, mẹ nàng vừa qua đời, nàng đã có thể dùng vẻ mặt bình thường đi làm, nhân viên trong công ty khá sửng sốt, đồng thời cảm thấy ngưỡng mộ.
Sếp lớn còn hỏi nàng có muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày không, nhưng Kiều Khương từ chối.
Vừa về, nàng đã tiếp khách, bận rộn đến khi khách hàng vận chuyển toàn bộ máy móc và sử dụng ổn thỏa, nàng mới đánh một dấu lên bảng kế hoạch của mình.
Giống như trước đây, lịch trình của nàng bắt đầu dày đặc, mỗi ngày là những cuộc họp bất tận và các cuộc thảo luận không ngừng nghỉ về kế hoạch bán hàng. Buổi tối, nàng tăng ca đến khuya mới về, vừa vào nhà nàng sẽ lao ngay vào vòng tay của người đàn ông, kéo quần áo anh, cắn mút yết hầu anh.
“Nhớ anh à?” Yến Chiêu ôm mông nàng, bế nàng đi về phòng.
Kiều Khương ngồi ở trên người anh, hai chân quấn quanh eo anh, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống mặt anh một lúc, cúi đầu cắn miệng anh.
“Ừ.”

Bình luận

Để lại bình luận