Chương 87

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Kiều Khương bớt thì giờ trở về biệt thự ở sườn núi, hợp đồng thuê là tới cuối năm, nàng không trả ngay, căn nhà vẫn vắng tanh, bể bơi đầy lá rụng, nhưng không còn ai ngồi bên bể với tay vào trong vớt lá nữa.
Cạnh bể bơi có thêm hai chiếc ghế, một ghế nằm, một ghế tựa, nàng bước tới, nhìn thấy chữ “Khương” khắc trên thành ghế nằm, còn ghế tựa thì thấy một đóa lan được khắc ngay giữa, có bốn chữ khắc ở lưng ghế hình vòng cung mở rộng về phía sau: Chúc mừng sinh nhật.
Đây là quà sinh nhật Yến Chiêu tặng Cao Kim Lan.
Kiều Khương cũng chuẩn bị quà, là một chiếc áo bành tô màu đỏ, Cao Kim Lan thích màu sắc rực rỡ, nhưng bà luôn nói mình đã già, không thích mặc màu đỏ thế này. Kiều Khương vốn định đợi đến sinh nhật sẽ tặng cho bà mặc, nhưng cuối cùng tất cả đã quá muộn.
Nàng đi quanh hai tầng trên dưới của biệt thự, sau đó lên núi, cầm theo quà Cao Kim Lan đã chuẩn bị cho vợ chồng nhà họ Miêu. Cao Kim Lan tốt bụng, dù sống ở đâu cũng hòa thuận với xóm giềng, ngày lễ ngày tết nhất định sẽ tặng ít bánh trái mình làm, cực kỳ chú trọng lễ tiết.
Nghe tin Cao Kim Lan qua đời, bà Miêu không cầm được nước mắt, bà nắm cổ tay Kiều Khương, nói: “Kiều Khương, cháu đừng sợ, sau này nếu có chuyện gì, cháu cứ đến tìm chú dì.”
Kiều Khương thờ ơ gật đầu, mấy ngày qua nàng đã nghe câu này quá nhiều, không muốn nghe nữa. Nàng đưa quà Cao Kim Lan chuẩn bị cho họ, rồi tặng Miêu Tuyết một chiếc váy Chanel sau đó một mình đi về. Miêu Tuyết lo lắng theo sau, hỏi nàng có muốn hút thuốc không.
Kiều Khương lắc đầu, những ngày Yến Chiêu ở đây, nàng rất ít hút thuốc, mỗi lần nàng cầm điếu thuốc, người đàn ông sẽ đi tới giật lấy điếu thuốc trên tay nàng, ấn nàng xuống giường đòi hỏi không tiết chế, nàng bị đụ bất tỉnh nhiều lần, vậy mà hiếm khi lại có được một giấc ngủ ngon.
Mỗi sáng thức dậy, nàng sẽ nhìn thấy khuôn mặt thô ráp của người đàn ông, anh luôn thích ôm nàng thật chặt, siết mạnh đến nghẹt thở, hai tay nàng ôm lấy gáy anh, áp má vào một bên cổ anh, tư thế rất thân mật, tia nắng xuyên qua rèm rọi xuống ánh sáng ấm áp, nàng nhìn tia sáng kia mà lòng thấy bình yên lạ thường.
“Chị ơi?” Miêu Tuyết gọi vài lần, thấy nàng cuối cùng cũng hoàn hồn mới thấp giọng hỏi: “Sau này chị còn đến nữa không?”
“Không biết.” Kiều Khương nhìn về phương xa một lát rồi lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô: “Sau này nếu có khó khăn gì, em có thể gọi đến số này.”
“Chị…” Miêu Tuyết hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy cảm ơn.
Kiều Khương đi thẳng tới nhà kho nhỏ của Yến Chiêu, cánh cửa sắt màu lam lúc này đóng chặt, nàng đẩy cửa đi vào, giường lò xo trải ga kẻ sọc xanh xám, dưới gầm bàn để một cái thùng, trong thùng là hơn chục khối gỗ hình cầu, một số bị khắc hỏng, có chữ “Khương” chưa khắc xong, cái thì quá nhỏ, cái thì sơn màu quá xấu, ngoài màu cam còn có màu vàng và xanh lá rực rỡ.
Yến Chiêu đã đợi nàng ở đây, đợi nàng ở biệt thự trên sườn núi, đợi nàng ở căn nhà thuê.
Mỗi đêm đợi nàng, anh đều lấy dao ra khắc quýt.
Kiều Khương ngồi xuống giường lò xo, lật gối của anh, quả nhiên lấy ra được một vật từ dưới gối, là một bức ảnh, trời bên ngoài đã tối, nàng phải bật đèn mới nhìn rõ trong ảnh là nàng.
Nàng thiếp đi trên giường, sau khi uống rượu sắc mặt ửng hồng dịu dàng, hàng mi dài trên mí mắt rủ xuống như cánh bướm, môi nhếch lên thành vòng cung.
Là ngày nàng uống say.

Bình luận

Để lại bình luận