Chương 88

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Gần đây Yến Chiêu bận trồng anh đào trong nhà kính, ban ngày bận rộn trên núi, ban đêm vội vã trở về nội thành bên nàng.
Ông bà Yến bàn bạc với anh mở một cửa hàng trái cây cho anh trong nội thành, nhưng Yến Chiêu không đồng ý, anh lo nếu mình không ở đây, bố mẹ mà xảy ra chuyện gì anh sẽ không biết.
Ông bà Yến biết anh hiếu thảo, nhưng xót anh đi đi lại lại vất vả, có điều Yến Chiêu lại rất vui, chẳng hề thấy mệt. Ban sáng bận bịu với ruộng đất, tới tối sẽ đến chỗ Kiều Khương, không than vãn một cậu, chỉ nói hôm nay nhớ nàng nhiều thế nào.
Cánh cửa sắt màu lam bị đẩy ra, toàn thân Yến Chiêu dơ dáy, thấy người đang ngồi trên giường thì lập tức sững sờ, thoáng cái trong đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ: “Sao em lại đến đây?”
Kiều Khương cầm bức ảnh, hơi nhướng mày: “Xâm phạm quyền chân dung, có biết phải bồi thường bao nhiêu không?”
“Em muốn bồi thường bao nhiêu?” Yến Chiêu cởi quần áo bẩn, đóng cửa lại, lên giường ôm chặt lấy nàng, “Đền cái thân này cho em có đủ không?”
“Thối chết được.” Kiều Khương cau mày vì mùi quanh người anh, trên người anh mùi gì cũng có, mùi bùn đất, mùi cỏ cây và cả mùi mồ hôi khá nồng.
“Thì đàn ông vốn thối mà.” Yến Chiêu cắn môi nàng, lại hôn cổ nàng, “Người em thơm quá.”
Nàng véo núm vú của anh, anh đã quen bị véo, không thèm cử động, thậm chí còn duỗi cổ ra cho nàng cắn.
Người đàn ông da dày thịt béo, lại nhiều cơ bắp, Kiều Khương không đẩy hay véo được, thế là tựa luôn vào vai anh, nghe giọng nói thô ráp của anh: “Hôm nay anh rất nhớ em.”
Ngày nào anh cũng nói câu này.
Kiều Khương tưởng mình sẽ chán, nhưng lạ là không.
“Tối nay muốn ăn gì?” Yến Chiêu vòng tay qua eo nàng, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve qua lớp áo len của nàng, “Có muốn ăn ở nhà anh không?”
Kiều Khương nhìn thùng gỗ đựng quýt khắc trên mặt đất, gật đầu: “Có.”
Yến Chiêu dẫn Kiều Khương về nhà, bất kể nam nữ già trẻ đều trợn tròn mắt, sau đó liên thanh nói: “A Đại! Chúc mừng nhé! Bạn gái mày đẹp thật đấy!”
“Cám ơn.” Yến Chiêu cười tươi, lộ ra hàm răng trắng phát sáng: “Cám ơn.”
Ông Yến đang làm việc ngoài đồng, chỉ có bà Yến nấu ăn ở nhà, thấy Kiều Khương đến, bà Yến vội vàng gọi điện cho ông Yến, bảo ông đi mua đồ ăn rồi về ngay, nói Kiều Khương đã tới.
Ông Yến nghe vậy, còn chưa xỏ giày đã chạy ra ngoài, chạy được vài bước thì quay lại đi giày vào. Trên đường sờ túi nhận ra mình không mang tiền, vừa khéo gặp được ông Lý nên vội níu lại, trấn sạch ba trăm hai mươi tư tệ của người ta. Ở nhà món gì cũng có nhưng không có thịt, thế là ông Yến đi mua nào ba chỉ nào thịt bò, chân gà, sườn non và cả một con vịt quay.
Đôi vợ chồng già nấu một bàn lớn đồ ăn, sợ tiếp đãi không chu toàn, sau khi ngồi xuống lại hỏi Kiều Khương có muốn ăn gì nữa không.
Kiều Khương nhìn mười lăm món trên bàn, lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn.”
“Cháu cứ tự nhiên.” Bà Yến rót cho nàng một bát canh nóng, “Cứ coi như nhà của mình, muốn ăn gì thì nói với dì, món nào gì cũng biết làm, không biết dì sẽ học.”
“Phải, cháu muốn ăn gì cứ nói ra, dì của cháu không học được thì bảo A Đại học.” Ông Yến chỉ vào Yến Chiêu, nói: “Kiều Khương này, về sau nếu thằng nhãi này không tốt với cháu, cháu phải nói với chú, chú sẽ là người đầu tiên đánh chết nó.”
“Đúng, dì cũng đánh giúp cháu.” Bà Yến trìu mến nhìn nàng, “Gầy hơn lúc hè nhiều quá, cháu ăn thêm vào.”
“Cháu cảm ơn.” Kiều Khương nhấp một ngụm canh nóng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của ông bà Yến, nàng nhẹ nhàng cong môi nói: “Ngon lắm ạ.”
Ông bà Yến lập tức cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Yến Chiêu ghé sát vào tai Kiều Khương nhỏ giọng nói: “Họ ở trong bếp nếm không biết bao nhiêu lần, cứ sợ nhầm muối thành đường.”
Kiều Khương nghĩ đến Cao Kim Lan, sau bốn lăm tuổi, trí nhớ của bà bắt đầu suy giảm, thường xuyên quên cho muối lúc nấu ăn, còn kể với Kiều Khương như chuyện cười.
Khi nghĩ đến Cao Kim Lan, tâm trạng nàng luôn u ám, nhưng hôm nay nàng lại nhớ đến bà với một cảm xúc khác.
Bình yên và ấm áp.
Đó chính là cảm xúc của nàng lúc này.

Bình luận

Để lại bình luận