Chương 92

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Tên chó Yến Chiêu quyết tâm muốn cho nàng biết mình lợi hại thế nào, đè nàng dưới thân lăn qua lộn lại đụ cả đêm, đến nỗi Kiều Khương không nhớ nổi mình đã ngủ quên ra sao. Hôm sau nàng vội vã đến công ty họp, kiên trì đến khi kết thúc sau đó bước trên đôi giày cao gót về văn phòng, giây tiếp theo, nàng quẳng giày đi rồi thả mình xuống sô pha.
Trợ lý cầm ipad trợn mắt nhìn hiện trường, nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Kiều Khương từ trên sô pha truyền đến: “Tôi ngủ một lát.”
Kiều Khương “ngủ trưa” đến tận năm giờ chiều, mọi người đều đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, trợ lý chu đáo gọi một suất cơm cho nàng, thấy nàng tỉnh thì bảo nàng mau ăn, sau đó đưa ipad cho nàng: “Đây là kế hoạch họp thường niên do sếp nhỏ lập ra.”
“Năm nay không ra nước ngoài hả?” Kiều Khương xem xong danh sách họp thường niên mới biết vì sao sếp lớn lại chọn khách sạn trong nội thành, “Những khách hàng này cũng đến à?”
“Vâng, đã gọi điện xác nhận, sếp Thạch đã chuẩn bị quà rút thăm ở cuộc họp thường niên cho họ.”
Kiều Khương lướt xuống, sau khi đọc hết thì đưa lại ipad: “Đi thống kê quà tặng cho nhân viên trong cuộc họp thường niên, đổi thẻ mua sắm thành tiền mặt, nếu làm việc trên một năm thì lì xì tăng gấp đôi.”
Trợ lý cầm bút ghi lại: “Vâng.”
Ngoài cửa, sếp nhỏ cà lơ phất phơ đi vào, không gõ cửa, đắc chí hỏi Kiều Khương: “Có hài lòng về kế hoạch không?”
Kiều Khương không biết gã chép mẫu từ công ty nào, nhưng tóm lại không nên làm tổn thương lòng tự trọng của gã, nàng gật cằm, tỏ ý khẳng định: “Cũng được.”
Sếp nhỏ thẳng lưng ưỡn ngực, chỉnh lại bộ vest đen ngay ngắn, hỏi Kiều Khương: “Tối nay có hẹn không? Tôi mời cô một bữa.”
“Có.” Kiều Khương ngồi vào bàn làm việc, cầm tập tài liệu khẩn cấp màu vàng lên bắt đầu xem: “Nếu không bận thì lại đây giúp tôi xử lý những thứ này đi.”
Sếp nhỏ lập tức hành lễ chào nàng, lùi lại đi ra ngoài: “Sếp Kiều, cô cứ bận nhé.”
“Cậu tan làm đi.” Kiều Khương nói với trợ lý rồi cử động vai và cổ, định đêm nay sẽ tăng ca hoàn thành đống tài liệu trước mặt.
Trợ lý đáp: “Vâng.”
Yến Chiêu gửi cho nàng hơn chục tin nhắn, nhưng nàng không rảnh trả lời, tới hơn tám giờ, đến khi đã xử lý xong hết tài liệu trên bàn, lúc này nàng mới nhấc điện thoại lên trả lời từng tin nhắn, đầu tiên là khách hàng, sau đó là những người liên quan đến công ty, cuối cùng là ấn vào khung chat với Yến Chiêu.
Tên chó má: Sao em vẫn chưa về nhà?
Anh quen gọi căn nhà thuê của nàng là nhà, nhưng những năm qua, Kiều Khương chưa từng coi nơi đó là nhà.
Nàng gõ chữ trả lời: Về liền.
Ánh đèn neon bên ngoài cửa kính sát đất cùng với ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà tỏa ra bốn phương tám hướng. Nàng đứng bên cửa sổ quan sát những tòa cao tầng dưới chân mình, bên tai là tiếng ồn xe cộ và tiếng ồn của cả thế giới.
Lòng nàng đặc biệt yên bình.
“Kiều Khương, lát nữa bà có đến chơi không?” Trương Vân Vân gọi điện hỏi nàng, mấy ngày qua cô đủ cách khiến Kiều Khương vui vẻ, ăn ngon uống ngon chơi vui, tất cả đều bị cô lôi ra. Kể cả những nơi không thích đến, cô vẫn trang điểm chỉ để gọi Kiều Khương sau khi kết thúc, kể cho nàng nghe ít chuyện thú vị, để nàng thấy vui.
“Không đi.” Kiều Khương vào gara khởi động xe, “Bà đi một mình à?”
“…Không, Trần Chúng Thăng cũng ở đây.” Trương Vân Vân khẽ nói, “Sao thế?”
“Sao đâu, có hắn là tôi yên tâm rồi.”
Trương Vân Vân lầm bầm: “Hắn chẳng thú vị chút nào, bà tới thì tốt rồi.”
“Tôi phải về nhà.” Kiều Khương quẹo ra khỏi gara, “Đang có chó ở nhà chờ tôi.”
“…” Giọng Trương Vân Vân vọng lại từ xa, “Trần Chúng Thăng! Mau tới đây! Kiều Khương đang show ân ái này!”
Kiều Khương nhướng mày, cúp điện thoại.

Bình luận

Để lại bình luận