Chương 93

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Buổi họp thường niên ấn định vào hai mốt tháng mười hai.
Gần tới tết, Kiều Khương trở nên rất bận rộn, sếp lớn cũng tranh thủ lúc rảnh, việc trong công ty đều cần ông giải quyết, hai tháng này sếp nhỏ chỉ bận một việc – họp thường niên.
Nhưng đến ngày họp thường niên vẫn xảy ra sự cố, rượu đưa đến khách sạn dùng trong cuộc họp bị cầm nhầm, bị một đám cưới sử dụng, đến tìm quản lý khách sạn thì cãi vã với người ta cả buổi.
Trợ lý dùng vài câu vắn tắt kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Kiều Khương, Kiều Khương còn chẳng nhíu mày, bình tĩnh nói: “Trước đây Kaihe Winery đã hợp tác với chúng ta, cậu gọi điện hỏi xem họ có bao nhiêu hàng trữ, nếu đủ thì lái xe đưa luôn đến chỗ khách sạn bên này, còn lại thì lấy rượu ở văn phòng của tôi cho nhóm sếp Thạch trước.”
“Vâng!” Trợ lý như được uống thuốc an thần.
Khi cuộc họp thường niên chính thức bắt đầu, Kiều Khương chỉ lên sân khấu nói vài câu, sau đó đưa micro cho sếp nhỏ rồi ngồi bên cạnh sếp lớn, thay nhau nâng ly chúc mừng với vài khách hàng quan trọng cạnh sếp lớn.
Chương trình họp thường niên đều mời MC và ca sĩ chuyên nghiệp, ngoài ca hát, nhảy múa, ảo thuật và tiểu phẩm tấu nói[1], tất cả đều dựa theo chương trình Xuân Vãn[2]. Các cô gái trên sân khấu đều có dáng vóc và vẻ ngoài như minh tinh, dưới ánh đèn trông rất mê hoặc, ngay cả Kiều Khương đã từng gặp rất nhiều người đẹp cũng không khỏi khen ngợi mắt nhìn của sếp nhỏ.
[1] một loại khúc nghệ của TQ sử dụng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
[2]một chương trình trên sóng truyền hình đặc biệt diễn ra hằng năm trong đêm giao thừa trước thời khắc năm mới của TQ
Sếp lớn nhấp một ngụm rượu, quay đầu hỏi Kiều Khương: “Thằng ranh kia lại gây họa cho cháu phải không?”
Rượu này là ông đưa cho Kiều Khương, vì rất quý nên Kiều Khương vẫn đặt trong văn phòng suốt ba năm nhưng chưa từng lấy ra uống.
“Thế đã tốt lắm rồi.” Kiều Khương rót thêm rượu cho sếp lớn, hạ miệng ly chạm ly với ông, “Không nên nghiêm khắc quá.”
“Lúc bác chưa trưởng thành, đừng nói làm sai một việc, dù chỉ nói sai một chữ, về nhà cũng sẽ bị đánh.” Sếp lớn nâng ly lên uống một ngụm, “Bác không thể hạ thấp yêu cầu hơn được nữa, nếu không sớm muộn gì cái nhà này sẽ bị hủy trong tay nó”
Kiều Khương không nói gì, với một người vừa sinh ra đã phải kế thừa việc kinh doanh của gia tộc, nếu muốn hưởng thụ lợi ích mà sự giàu sang mang lại thì phải gánh chịu trách nhiệm tương đương.
Sếp lớn nghĩ đến con gái mình, hỏi Kiều Khương: “Con nhóc kia không gây phiền cho cháu chứ?”
“Không đâu.” Kiều Khương chỉ nhận vài cuộc gọi khiêu khích, nàng không để tâm chị ta.
“Ôi dào, hai đứa con này của bác, bụng dạ chẳng đọng lại được gì, cũng không chịu cố gắng học tập.” Sếp lớn thở dài, “Lại một năm nữa trôi qua mà vẫn không tiến bộ.”
“Khỏe mạnh, bình an, đoàn viên là đủ.” Kiều Khương cầm bình rượu kiểu dáng cành cây lên rót thêm một ly vang đỏ cho sếp lớn.
Sếp lớn ngẫm lại những lời này, nghĩ đến mẹ của Kiều Khương, ông gật đầu, đứng dậy nói với các vị khách có mặt: “Nào nào, với người ở tuổi chúng ta, chúc cho mọi người một sức khỏe tốt, bình an yên vui!”
“Bình an yên vui!” Các vị khách phụ hoa, cười chạm ly.
Đang cười nói thì Kiều Khương nhận được tin nhắn của Yến Chiêu.
Tên chó má: Có nhớ anh không?
Tên chó má: Khi nào kết thúc? Anh tới đón em.
Kiều Khương gửi vị trí của mình, sếp lớn đặt ly rượu xuống hỏi nàng: “Bạn trai à?”
Kiều Khương tắt điện thoại, “Phải.”
“Sao không mời qua uống ly rượu?” Sếp lớn gắp thịt cua đã được thư ký tách vỏ đưa lên miệng, “Để bác xem thử.”
“Được.” Kiều Khương không có từ chối yêu cầu, nàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Yến Chiêu: “Cháu gọi anh ấy tới.”
Kiều Khương: Em bảo trợ lý đón anh ở cửa, anh vào uống ly rượu rồi đi.
Yến Chiêu đáp lại bằng một chữ: Gâu.
Kiều Khương nhìn chữ này, khóe môi mím lại không tự chủ nhếch lên.

Bình luận

Để lại bình luận