Chương 47

Lưu Đóa cuối cùng cũng thua trước hắn, vậy thì đánh cược một lần, dù sao cô cũng rấtthí¢h Dương Đình Nhất, hắn từ trước đến nay luôn coi cô như báu vật tɾong tay. Bảy năm qua vẫn luôn tìm cô. Lưu Đóa tin rằng ở bên hắn mình sẽ có được hạnh phúc.
“Kết hôn?” Mẹ Lưu theo bản năng nhìn Dương Đình Nhất, sau đó khi kinh hỉ, trên mặt lại hiện lên nỗi sầu lo, “Chuyện này….”
“Tôi đã đồng ý, chuẩn bị kết hôn.” lời này nói ra rấtnhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại hết sức kiên quyết. Sau đó nhìn về phía con trai, “Theo ta.”
Ba mẹ nhà họ Lưu quá độ trọng nam khinh nữ, dẫn đến Lưu Vọng không sợ không sợ đất, vì thế mà khiến hắn không đem bất luận kẻ nào để ở tɾong mắt, nhưng nếu nói tɾong nhà này còn có ai có thể quản được hắn, cũng chỉ có ba Lưụ
Lưu Vọng cầu cứu nhìn về phía mẹ, nhưng mẹ Lưu còn chưa kịp lên tiếng, bên tai đã truyền đến một tiếng “rầm”, ba Lưu hung hăng vỗ lên bàn một cái “Còn không qua đây.”
Lưu Vọng bất đắc dĩ, đành phải lề mà lề mề đi theo, mẹ Lưu ánh mắt lo lắng nhìn theo con trai vào phòng, cho đến khi cánh cửa bị đóng lại. Bà không thể đi theo vào, theo bản năng muốn quở mắng con gái, nhưng nhìn thấy cô cùng con rể đang nói chuyện với nhau, cân nhắc tình hình, cuối cùng vẫn là từ bỏ, đành lo lắng đứng ngồi không yên nhìn tɾong phòng.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, mẹ Lưu lần nữa lo lắng nhìn sang, không biết hai người vào tɾong đã nói chuyện gì, hai cha con vui vẻ bừng bừng đi ra. Lưu Vọng hướng về phía Lưu Đóa nói “Chị, chúc mừng chị sắp kết hôn.”
Lưu Đóa gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu .
Lưu Vượng lập tức lại nhìn về phía Dương Đình Nhất “Anh rể, hai người lúc nào kết hôn, em chờ uống rượu mừng của hai người.”
Dương Đình Nhất nhìn Lưu Đóa “Thời gian cụ thể ta chị cậu sẽ thươռg lượng, càng nhanh càng tốt.” Niềm vui trên gương mặt không cách nào giấu được.
Lưu Đóa cũng vui vẻ theo, cô nắm lấy tay Dương Đình Nhất, theo lời hắn nói “Đương nhiên càng nhanh càng tốt.”
Mẹ Lưu nghe thấy vậy, tất nhiên vô cùng vui vẻ. Có được con rể g͙iàu có như thế, phần đời còn lại của Lưu gia còn có gì phải lo lắng. Những gì nghĩ tɾong lòng đều viết rõ trên mặt. Thế nhưng ba Lưu bên cạn♄ lại nghiêm mặt nhìn sang, khiến bà giật mình kiềm chế lại.
Sau bữa trưa, Lưu Đóa lại bị ba Lưu gọi vào phòng. Cô ngồi trước mặt người ba này, không nhìn ông, tɾong lòng biết rõ cho dù có kết hôn, nửa đời về sau Lưu gia cũng sẽ không buông tha cô. Mà cô cũng không thể làm tới cùng. Bọn họ dù thế nào, cũng là những người thân duy nhất của cô.
Ba Lưu ngập ngừng nhìn con gái trước mặt mình. Bối rối một lúc mới hạ quyết tâm nói ra
“Đóa Nhi, xin lỗi con”
Lưu Đóa giật mình, ánh mắt ngờ vực nhìn người đàn ông trước mắt. Cô có đang nghe nhầm không?
“Đóa Nhi, thời gian qua đã khiến con chịu ủy khuất rồi. Lưu gia nợ con, từ nay về sau con cứ yên tâm ở bên Đình Nhất, bọn ta tuyệt đối sẽ không làm phiền con.”
Nghe thấy những lời này, mắt Lưu Đóa mờ đi vì nước. Cô không kìm được nữa, móng tay bấm vào da thịt, cố gắng giữ cho mình không nấc thành tiếng.
“Tại sao?”
Cả ba và mẹ cô đều thí¢h con trai, vì vậy mà luôn cưng chiều, dung túng cho Lưu Vọng. Đứa con gái như cô từ nhỏ đến lớn không biết đã phải chịu bao nhiêu tủi hờn. Nhưng đột nhiên hôm nay ba cô lại nói xin lỗi. Tại sao?
“Đúng là ta và mẹ con đều rấtmong chờ vào đứa con trai duy nhất nhà họ Lưu này. Nhưng những năm qua ta mới chợt nhận ra mình đã sai. Đóa Nhi của chúng ta ngoan ngoãn, xinh đẹp, lại luôn cố gắng nhiều như thế. Tại sao chúng ta lại không yêu thươռg con như Lưu Vọng? Là ba và mẹ đã sai. Lưu Đóa, con tha lỗi cho chúng ta được không?”
Lưu Đóa không trả lời được, nước mặt cứ thế chảy xuống, cổ họng nghẹn cứng. Tha thứ sao? Những nỗi đau nhiều năm qua cô một mình chịu đựng, ai sẽ hiểu cho cô? Nếu tha thứ cho bọn họ Lưu Đóa sẽ hạnh phúc hơn không? Không, cô nghĩ mình không thể. Vì ngay cả tɾong giấc mơ, cô vẫn bị nỗi sợ hãi ám ảnh. Nhưng có lẽ cô sẽ không còn ghét họ nhiều như thế nữa…

Bình luận

Để lại bình luận