Chương 16

Phòng nghỉ nằm ở cuối hành lang quanh co. Bùi Gia Án vặn nắm cửa, bên trong không một bóng người, đúng như ý cô.
Vào phòng vệ sinh, nhìn hình ảnh lôi thôi của mình trong gương, tóc búi bị giật tung, tóc ướt dính vào mặt, lớp trang điểm mất hơn một tiếng đồng hồ cũng lem luốc, mascara màu đen lem nhem ở khóe mắt, cô thầm chửi rủa vài câu, rồi rút hai tờ giấy lau qua loa để chỉnh trang lại.
Trước đây, cô từng giúp Hồ Cẩm Văn cản một vài cô nàng ong bướm, nhưng đó chỉ toàn những người yếu ớt, chỉ giỏi đấu võ mồm.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một người chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp động thủ. Nhìn vóc dáng thấp bé của Hồ phu nhân, có lẽ bà ta đã dốc toàn bộ sức lực để đánh cô.
Bị đánh một cách vô cớ, lại không thể trút giận, Bùi Gia Án thật sự rất ấm ức. Nếu đổi lại là người khác, cô không đánh cho đối phương nằm bẹp dí thì ít nhất cũng đánh trả ngang ngửa.
Sau khi chỉnh sửa xong, Bùi Gia Án mở cửa nhà vệ sinh bước ra. Vừa đi được hai bước, cô bỗng khựng lại. Hứa Minh Trạch đang ngồi trên sofa trong phòng nghỉ, bên cạnh anh là chiếc túi xách của cô.
Thấy cô bước ra, anh ngước mắt nhìn cô.
Bùi Gia Án bỗng nhiên mỉm cười, tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cho em xin một điếu thuốc được không?” Cô quay sang nhìn anh, cười khẽ hỏi.
Trong khoảnh khắc, anh như sững lại, giống như bị kéo về một đêm mưa gió sấm chớp năm năm trước. Khi anh mở cửa, cô với gương mặt tái nhợt đã hỏi: “Anh có thể giúp tôi một việc được không?”
Hứa Minh Trạch cụp mắt xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc. Bùi Gia Án rút một điếu, kẹp giữa hai ngón tay: “Bật lửa đâu?”
Anh đưa ra, cô bỗng nhiên nghiêng người lại gần, ánh mắt lấp lánh, cằm hơi hất lên, ra hiệu bằng ánh mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, tay anh đang cầm bật lửa dần siết chặt hơn.
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên, châm vào điếu thuốc. Bùi Gia Án hít mạnh một hơi, ngả người ngồi thẳng lại, mỉm cười với anh: “Cảm ơn.”
Bùi Gia Án lặng lẽ hút thuốc. Cô không nghiện, chỉ là thỉnh thoảng gặp chuyện bực mình mới hút một điếu. Thuốc của anh hơi nặng, cú rít đầu khiến cô sặc, nước mắt trào ra.
“Hút không quen.” Cô lấy chiếc gạt tàn ở bên cạnh, nói với anh.
Hứa Minh Trạch nhìn cô vắt chân, thành thạo hút thuốc, đôi môi đỏ hồng ngậm lấy đầu thuốc, từng nhịp hút nhả phả ra làn khói trắng. Trong làn khói trắng lượn lờ, khuôn mặt cô dần trở nên mờ ảo.
Nếu anh không nhớ nhầm, lần đầu tiên Bùi Gia Án học hút thuốc là do anh dạy.
Khi đó, họ vừa làm tình xong, anh châm một điếu thuốc, cô tò mò, tiến lại gần hỏi: “Hút thuốc sau khi làm tình có vị gì?”
Lúc ấy, anh bị cô làm cho bật cười: “Em có thể thử.”
“Em chưa từng hút thuốc…” Cô gãi đầu: “Nhà em không ai hút thuốc, từ nhỏ đến giờ chưa từng tiếp xúc với những thứ này.”
“Anh đùa thôi.” Anh vốn chỉ nói cho vui, cô trông như vừa mới trưởng thành.
“Nhưng mà em muốn thử…” Cô có vẻ rất nghiêm túc.
“Cô gái nhỏ không được hút thuốc.” Anh véo má cô một cái rồi ngậm điếu thuốc xuống giường
Nhưng Bùi Gia Án lại rất bướng bỉnh, không mặc quần áo, kéo tay anh, kiễng chân giật lấy điếu thuốc từ miệng anh rồi cho vào miệng mình, bắt chước cách anh hít một hơi, kết quả là sặc khói ngay lập tức.
Hứa Minh Trạch thở dài trong lòng. Thật khó để gắn kết hình ảnh cô gái nhỏ năm năm trước với người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh bây giờ. Năm năm qua, cô đã trải qua chuyện gì để thay đổi đến mức này?
Cô gái ngày xưa mong manh, buồn bã, thường xuyên khóc nấc giữa đêm và người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán trước mặt, chẳng có điểm nào giống nhau.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của cô kéo anh trở lại thực tại. Đến lúc này, anh mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bấy lâu.
Trấn tĩnh lại, anh mới lên tiếng: “Chuyện hôm nay, em định xử lý thế nào?”
“Nhịn.” Cô trả lời ngắn gọn rồi dập điếu thuốc.
Hồ Cẩm Văn chưa sụp đổ thì vẫn là cấp trên của cô. Tăng lương, thăng chức, mọi công việc của cô đều phải dựa vào ý muốn của ông ta. Ngoài nhịn ra, còn có thể làm gì?
Hứa Minh Trạch không ngờ câu trả lời của cô lại là như vậy. Trong ấn tượng của anh, Bùi Gia Án là người rất cứng đầu, yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối không phải kiểu người biết nhẫn nhịn trước khó khăn.
“Anh thấy em thay đổi nhiều lắm, đúng không?” Cô hỏi.
Không đợi anh trả lời, cô tự nói tiếp: “Anh còn nhớ không, năm năm trước em nói với anh, lý do em đến Bojuna là vì bố em ngoại tình.”
Anh gật đầu.
“Nhưng có lẽ em chưa kể với anh rằng người ông ta ngoại tình cùng là em gái ruột của mẹ em, cũng chính là dì ruột của em.” Cô cười khinh miệt, giọng nói đầy hận thù.
“Chưa.”
“Anh có muốn biết vì sao hôm đó em rời đi không?” Cô quay đầu nhìn anh: “Không tò mò à? Không muốn hỏi sao? Cũng đúng, chuyện đó đối với anh chẳng tổn thất gì.”
Anh muốn phản bác rằng: Sau khi em đi, anh đã đi tìm em. Tìm khắp thị trấn không thấy, khắp nước Pháp cũng không, quay về Trung Quốc cũng chẳng tìm ra.
Nhưng anh không nói gì.
“Em về nhà vì mẹ em bảo em rằng, bố em thà ra đi tay trắng cũng muốn sống cùng dì em. Việc đầu tiên em làm khi về nhà là…” Cô đột ngột ngừng lại, ánh mắt lóe lên vẻ khát máu.
Mỗi lần kể đến đoạn này, Bùi Gia Án luôn thấy máu trong người sôi sục. Dù bao năm đã qua, khi nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cô vẫn cảm thấy kích động.
“Em trói dì em lại, cầm một đôi giày, đánh tới tấp vào miệng bà ta. Đánh đến khi bà ta rụng vài cái răng, miệng sưng vù, máu chảy không ngừng…”
Đến giờ, bên tai cô vẫn vang vọng tiếng khóc lóc, van xin của người dì đầy máu ấy, hứa sẽ rời xa bố cô mãi mãi.
“Bà ta cầu xin em tha cho, nhưng khi bà ta dụ dỗ bố em, bà ta có nghĩ đến hậu quả không?” Cô cười nhạt.
“Em không buông tha. Em cắt nát hết quần áo của bà ta, dùng thắt lưng của bố đánh. Đôi chân mà bà ta tự hào bị em đánh đến mức da thịt tơi tả.”
Hứa Minh Trạch nuốt khan. Anh đã nghĩ đến nhiều lý do khiến cô rời đi không lời từ biệt, nhưng không ngờ lại là như vậy.
“Sau đó thì sao?” Anh hỏi.
“Sau đó bố em về nhà thấy bà ta trong tình trạng đó, suýt thì phát điên. Ông ta tát em hai cái rồi vội vã đưa bà ta đến bệnh viện.”
Bùi Gia Án đưa tay ra, nhíu mày: “Cho em thêm một điếu thuốc.”
Tay cô hơi run rẩy. Sau khi hít một hơi, giọng cô khàn đặc: “Sau ngày đó, ông ta quyết định ly hôn với mẹ em, bỏ mặc em và em gái. Người đàn bà đó có vấn đề về thần kinh, ông ta chuyển đến ở cùng bà ta để chăm sóc.”
“Nhưng anh có biết không? Khi mẹ em biết em đánh bà ta ra nông nỗi đó, bà ấy không hề cảm động mà ngược lại còn trách mắng em, hỏi em tại sao không nhịn đi?”
Mẹ cô chỉ vào mặt cô mắng: “Chính mày đẩy bố mày về phía bà ta! Nếu mày biết nhẫn nhịn, chúng tao vẫn có thể duy trì bề ngoài hòa thuận! Bố mày đi rồi, tao làm sao nuôi được hai đứa chúng mày?!”
Đúng vậy, mẹ cô không có công việc, không có thu nhập, lấy gì nuôi hai đứa con gái được nuông chiều từ nhỏ?
Khi đó, Bùi Gia Án còn trẻ và nóng tính, cô đã nói một câu đầy cứng cỏi: “Ông ta không nuôi, con nuôi.”
Những ngày tháng đó đúng là không thể hồi tưởng. Cô đã nếm đủ mọi khổ cực của cuộc sống. Khi kiếm tiền còn không đủ đóng học phí cho em gái, khi mỗi tháng đều phải đối mặt với người mẹ như ma cà rồng hút máu đòi tiền, cô mới hiểu được sự quan trọng của chữ “nhẫn.”
Cô từng tìm đến bố mình để xin tiền cấp dưỡng, nhưng người đàn ông với mái tóc bạc trắng chỉ sau một đêm đó đã bảo cô cút đi. Tiền của ông phải dùng để chữa trị cho người phụ nữ kia, không còn đồng nào để lo cho vợ cũ và con gái.

Bình luận

Để lại bình luận