Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trở về từ khu nghỉ dưỡng, Bùi Gia Án bắt đầu tìm kiếm nhà. Căn hộ cô và Trình Chuẩn đang ở là do cô mua trước khi kết hôn. Sau khi cưới họ lại mua thêm một căn hộ ba phòng ngủ lớn hơn nhưng đã cho thuê. Cô là người có lỗi, nếu thật sự phải “chia tay”, chắc chắn người phải dọn ra ngoài là cô.
Hôm đó, sau khi nói chuyện với Trình Chuẩn, anh đã ngay lập tức bác bỏ ý định này của cô.
Mắt cô rưng lệ, nói với anh: “Chúng ta bây giờ như thế này thì làm sao tiếp tục được nữa, chi bằng cứ bình tĩnh một thời gian.”
Tuy nhiên, việc chuyển nhà không suôn sẻ như vậy. Đầu tiên là những căn nhà cô nhắm đến đều bị người khác mua trước, sau đó lại đến vụ bê bối vệ sinh bùng nổ ở Thịnh Hi, cô phải bận rộn đối phó với bên ngoài, bận đến mức sứt đầu mẻ trán, có lúc còn ngủ lại công ty, chẳng về nhà.
Thái độ của Hứa Minh Trạch với cô rõ ràng lạnh nhạt hơn rất nhiều, phần lớn thời gian đều chỉ nói chuyện công việc, không muốn nói thêm một lời nào với cô. Cũng tốt, cô nghĩ, đàn ông trong chuyện này luôn dứt ra nhanh hơn phụ nữ.
Còn Trình Chuẩn, cô đã nhiều ngày không gặp anh. Tuần vừa rồi, cô luôn tan làm vào lúc rạng sáng, nên trực tiếp ở lại một phòng tại Thịnh Hi.
Hôm nay, sức nóng của vụ bê bối cuối cùng cũng giảm xuống. Sau khi dàn xếp nhiều phía, giới truyền thông cuối cùng cũng không đào sâu thêm nữa. Bùi Gia Án chào Trần Đồng rồi thu dọn đồ đạc về nhà, cô thực sự cần nghỉ ngơi.
Cô không ngờ Trình Chuẩn lại ở nhà. Trong ấn tượng của cô hôm nay anh có tiết dạy. Anh ngồi trên ghế sofa, tư thế nhàn nhã, trên bàn có một chai bia đã mở, tivi đang chiếu một bộ phim cũ, Bố Già. Anh rất thích bộ phim này, lúc rảnh rỗi thường xem đi xem lại, không biết đã xem bao nhiêu lần rồi.
Thấy cô mở cửa, anh nhìn qua.
Bùi Gia Án đặt chìa khóa lên tủ giày, cúi người cởi giày. “Sao anh lại ở nhà?”
“Hôm nay không có tiết.”
Cô đi chân trần vào bếp, lấy một chai rượu vang có gas từ trong tủ lạnh, lại múc nửa cốc đá, rót chất lỏng màu hồng vào cốc. Cô uống một hơi cạn nửa cốc, thở phào nhẹ nhõm.
Mấy đêm nay cô ngủ không ngon, khách sạn dù cao cấp đến đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà mình. Tắm rửa qua loa xong, cô chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc.
Thế nhưng, khi nằm trên giường, cô lại chẳng có chút buồn ngủ nào. Vỏ gối đã được giặt sạch, thoang thoảng mùi hoa oải hương. Cô duỗi người, tìm tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại. Nhưng năm phút trôi qua, mắt lại mở ra, trằn trọc khó ngủ. Giằng co mười mấy phút, cuối cùng cô vẫn ngồi dậy.
Cô trở lại phòng khách, phim đang chiếu đến đoạn Al Pacino bắn chết Sollozzo trong nhà hàng. Đoạn này cô đã xem cùng anh vài lần. Cô chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh. Cả hai đều không nói gì, chăm chăm nhìn vào màn hình tivi.
Ánh nắng buổi chiều chiếu lên màn hình tivi, khiến hình ảnh vốn đã tối mờ lại càng khó nhìn rõ hơn vì ánh sáng ngược. Tuy nhiên, tâm trí của hai khán giả duy nhất đã không còn đặt vào bộ phim nữa. Bùi Gia Án dựa vào ghế sofa, nghe lời thoại, lại thấy hơi buồn ngủ.
Vai nặng trĩu, Trình Chuẩn nghiêng mặt, thấy cô gục đầu lên vai anh, hơi thở đều đặn, ngủ say sưa. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ đầu cô để cô gối lên đùi mình, rồi cầm điều khiển, giảm âm lượng xuống vài mức.
Bùi Gia Án tỉnh dậy thì trời đã tối. Cô mơ màng mở mắt, phòng khách không bật đèn, tivi cũng đã tắt. Cô cử động người, trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Tỉnh rồi à?”
Cô ngồi dậy, hắng giọng: “Em ngủ lâu vậy sao…”
“8 giờ rồi.”
Bùi Gia Án sờ đùi anh, cô đã dùng nó làm gối mấy tiếng đồng hồ.
“Đừng động.” Trình Chuẩn gỡ tay cô ra. Anh cũng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tư thế này duy trì quá lâu khiến hai chân tê cứng.
“Để em xoa cho anh nhé…”
“Không cần.” Anh nói: “Em bật đèn lên đi.”
Đèn phòng khách sáng lên, Trình Chuẩn xoa chân, thấy cô vừa ngủ dậy, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu, lòng anh mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần: “Quầng thâm mắt nặng quá, mấy hôm nay không ngủ ngon à?”
“Mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng.” Cô ngáp dài, dùng ngón tay chọc vào chân anh: “Tốt hơn chưa?”
Hơn một tuần không gặp, lại vì chuyện đó, bầu không khí giữa hai vợ chồng thật kỳ quặc, giống như có một lớp giấy mỏng ngăn cách giữa hai người, muốn xé rách rất dễ, nhưng không ai ra tay.
Nhưng không xé rách không có nghĩa là lớp giấy đó không tồn tại. Bùi Gia Án suy nghĩ một chút, vẫn nói với anh: “Em đang tìm nhà, em sẽ dọn ra ngoài sớm thôi.”
Trình Chuẩn dừng động tác, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Cô quay mặt đi.
“Em còn muốn anh làm gì nữa?” Anh đột nhiên hỏi.
“Em không muốn anh làm gì cả.” Cô nói.
“Một tuần không về nhà, về đến nhà lại nói muốn dọn ra ngoài ở, em rốt cuộc muốn làm gì? Ly hôn?” Hai chữ cuối cùng anh gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Em đã nói rồi, chúng ta cần bình tĩnh lại một chút…”
“Bây giờ anh rất bình tĩnh, anh biết mình đang làm gì.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô, rồi hỏi lại: “Em có biết bây giờ em đang làm gì không?”
Có vài lời anh không muốn nói quá thẳng thừng. Vì đã chuẩn bị đón nhận cô trở lại, anh chắc chắn sẽ không còn bám víu vào những chuyện đó nữa, vậy nên thái độ của cô rất quan trọng.
Nhưng anh thực sự không hiểu, cô đang nghĩ gì trong lòng?
“Em cũng không nghĩ đến… ly hôn.”
“Vậy thì đừng nói đến chuyện dọn ra ngoài ở nữa, anh không muốn nghe em nói chuyện này thêm lần nào nữa.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận