Chương 69

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 69

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bùi Gia Án cắn một miếng cải ngồng, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ anh đã làm xong hai món mặn một món canh, hương vị lại còn rất ngon.
Cô nhớ lại khoảng thời gian ở thị trấn nhỏ nước Pháp, khi ấy họ không mua được nguyên liệu Trung Quốc, trong trấn cũng không có nhà hàng Trung Quốc.
Cô thực sự không nuốt nổi những món ăn Pháp nhạt nhẽo vô vị, vậy nên anh đã biến tấu đủ kiểu để làm đồ ăn ngon cho cô, thậm chí còn từng mượn xe của hàng xóm chạy đến thành phố mua tương ớt, chỉ vì hôm đó cô phát cuồng muốn ăn đậu hũ Ma Bà.
Ăn cơm xong rất nhanh đã buồn ngủ, cô nằm trên ghế sô pha không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Dạo gần đây cô ngày càng hay ngủ, ăn cũng nhiều, người đầy đặn hơn một chút. May mà mùa đông đã đến, bình thường mặc nhiều quần áo nên cũng không nhìn ra.
Đối mặt với sự thay đổi của cơ thể, cô ít nhiều có chút hoang mang, trước đó đã tìm trên mạng một số hình ảnh của phụ nữ mang thai để xem, cô có thể duy trì được trạng thái hiện tại quả thực là hiếm có, nhưng đến giai đoạn cuối thai kỳ thì cũng khó nói, nhìn những bức ảnh so sánh của từng bà bầu, đến giai đoạn cuối khuôn mặt đều biến dạng.
Cô chỉ sợ bản thân mình một ngày nào đó cũng sẽ trở nên như vậy, cô nhìn thôi cũng thấy ngán, nhưng lại có chút cảm khái, sinh nở là cửa ải mà phụ nữ không thể trốn tránh, giờ đã mang thai rồi, nghĩ nhiều cũng không tốt. Trình Chuẩn chính là sợ cô suy nghĩ lung tung nên mỗi tối đều trò chuyện cùng cô, đảm bảo cô ngủ rồi mới ngủ.
Hứa Minh Trạch từ trong phòng lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô, thành phố A đã vào đông, dù trong nhà ngập tràn ánh nắng, nhưng vẫn có chút se lạnh.
Kéo rèm cửa sổ, anh ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang ngủ say trước mặt, khoảng thời gian này cô được chăm sóc rất tốt, trên mặt không còn vẻ u buồn như trước, dáng vẻ lúc ngủ còn có chút an yên, có thể là do tác động tâm lý của anh. Từ khi có con, cô dường như có thêm chút ánh sáng của người mẹ.
Bùi Gia Án không biết đã ngủ bao lâu, tỉnh dậy thì căn phòng đã tối mờ, cô tưởng trời đã tối đen, vén chăn định đứng dậy, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông truyền đến từ phía sau, anh nghe như đang nói chuyện điện thoại, lời lẽ gay gắt, cảm xúc có chút không ổn. Cô nắm chặt chăn, lại gối đầu xuống.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Hứa Minh Trạch đi đi lại lại trên ban công, một tay cầm điện thoại, một tay xoa mi tâm, cuộc điện thoại vô nghĩa này đã kéo dài mười mấy phút, muốn cúp cũng không được, nói tiếp cũng chỉ khiến anh phiền lòng.
Đầu dây bên kia, mẹ Hứa cũng tức giận không thôi, giọng điệu nghiêm khắc: “Con không thích Quan Phỉ mẹ cũng có thể hiểu, hai đứa cách nhau một giáp, con chê con bé trẻ con mẹ đều có thể hiểu, nhưng mà Hứa Minh Trạch, con nói xem con cũng đã 33 tuổi rồi, còn chưa định tìm một người sao? Trước đây đã hứa với mẹ thế nào? Nói là không lâu nữa nhất định sẽ tìm một người đưa về cho mẹ xem, bây giờ người đâu?”
Bây giờ mỗi lần gọi điện thoại chắc chắn là nói chuyện này, lần trước anh cũng bị làm phiền đến mức không chịu nổi mới thuận miệng hứa hẹn để cho qua chuyện, kết quả lại bị mẹ anh nắm được thóp.
“Mẹ đừng nói nữa, hai năm tới con sẽ không tìm, có phải Quan Phỉ đã tìm mẹ nói gì rồi không?”
“Con bé không nói gì với mẹ cả, con nói xem con rốt cuộc có điểm nào không hài lòng về nó? Hai nhà đều biết rõ về nhau…”
“Dừng!” Lại nói đến chuyện này, sự kiên nhẫn của Hứa Minh Trạch đã sắp cạn kiệt: “Con với cô ấy không hợp, con đã nói rồi, đừng lãng phí thời gian vào con nữa.”
“Vậy thì người như thế nào mới hợp với con? Con đưa ra điều kiện đi, mẹ đi tìm cho con!”
Hứa Minh Trạch dừng bước, giọng nói bất giác cao lên: “Mẹ đừng lo lắng cho con nữa, hiện tại con không có dự định kết hôn.”
“Có phải con đã có người mình thích rồi không?” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lại nghe thấy mẹ Hứa dò hỏi: “Người phụ nữ đó còn có chồng sao?”
“Quan Phỉ rốt cuộc đã nói gì với mẹ?” Đầu ngón tay trắng bệch, sắc mặt anh khó coi đến cực điểm.
Mẹ Hứa thở dài, vòng vo một hồi cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề, thấy con trai nổi giận, lại vội vàng an ủi: “Mẹ nghe cũng không tin lắm….”
“Con không quan tâm cô ta đã nói gì với mẹ, cô ta chính là cái tính đó, nói năng không suy nghĩ, lời nào nên nghe lời nào không nên nghe con tin mẹ có thể phân biệt được.”
Nói xong liền cúp điện thoại, điện thoại nóng ran, anh gọi cho Quan Phỉ.
Không ai nghe máy, gọi lại lần nữa thì đã bị chặn. Chiêu trò cũ rích, Hứa Minh Trạch mặt lạnh tanh gửi cho cô ta một tin nhắn WeChat. Vừa quay người lại, không ngờ người phụ nữ đang ngủ say lại đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêng mặt nhìn anh.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, trên mặt mang theo một chút ngây ngô mơ màng, anh không biết cô đã tỉnh từ bao giờ, đã nghe được bao nhiêu. Anh bỏ điện thoại vào túi, đi vào phòng.
“Anh đánh thức em à?” Anh ngồi xổm xuống, vẻ mặt dịu dàng, sờ lên gò má hơi nóng của cô.
“Gọi điện thoại với mẹ anh à?” Giọng cô khàn khàn, nhìn anh chằm chằm.
“Ừ.”
“Bà ấy muốn anh kết hôn?”
Anh ngẩn người, rồi lại cười nói: “Bạn gái còn chưa có, kết hôn gì chứ.”
“Bà ấy muốn tìm bạn gái cho anh.”
Dù không nghe thấy mẹ Hứa đã nói những gì, nhưng từ lời nói của anh, cô ít nhiều cũng đoán được. Anh lớn hơn cô vài tuổi, đã qua tuổi kết hôn từ lâu, nghĩ đến việc Quan Phỉ có lẽ là do mẹ Hứa sắp đặt bên cạnh anh, vừa nghĩ đến điều này liền cảm thấy khó chịu.
“Mẹ anh làm việc hấp tấp, đợi bà ấy hết cơn này thì thôi.”
Tay cô được anh nắm chặt trong tay, Bùi Gia Án nhìn hai bàn tay nắm chặt của hai người, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
“Anh sớm muộn gì cũng phải kết hôn.” Cô thản nhiên nói: “Chúng ta bây giờ như vậy… nếu bị người ngoài biết được, thì phải làm sao?”
Anh nhìn cô một lúc, rồi ngồi xuống sô pha, ôm cô vào lòng, cằm cọ cọ lên trán cô, đột nhiên hỏi: “Em sẽ ly hôn với Trình Chuẩn sao?”
Cơ thể cô cứng đờ, rồi lại rất nhanh trả lời: “Không.”
“Em đã từng nghĩ đến việc kết hôn với anh chưa?” Anh tiếp tục hỏi.
Đã từng nghĩ chưa? Bùi Gia Án tự hỏi bản thân.
Rất lâu cô không nói gì, khi mở miệng lại là chuyển chủ đề: “Nếu một ngày nào đó anh có người mình thích, thì anh nên đi kết hôn với cô ấy.”
“Ừ.” Anh cúi đầu nhìn cô, rồi lại cười nói: “Anh thích em.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận