Chương 113

Đây là lần thứ ba cô bị anh làm cho ngất đi, hai lần trước… thôi thì bỏ qua, không nhắc đến nữa.
Hồi trẻ anh sung sức thì còn hiểu được, giờ đã là lão già hơn 40 tuổi rồi, mà vẫn còn dẻo dai như vậy, thì chứng tỏ cô hơi yếu rồi.
“Tỉnh rồi?” Người đàn ông nhìn xuống cô từ trên cao, nụ cười mang vẻ trêu chọc.
Phùng Toàn đá vào đùi anh một cái, rồi vùi mặt vào trong chăn, một lúc sau, giọng nói rầu rĩ vang lên: “Cút!”
“Tầng ba có phòng gym đấy.” Anh tốt bụng nhắc nhở.
“Ngậm miệng của anh lại, cút đi!”
Phùng Toàn đương nhiên không nghe theo kiến nghị của anh, mỗi ngày cô bận rộn với công việc đã đủ mệt rồi, nào còn thời gian mà tập gym? Hơn nữa, bao nhiêu năm nay nhờ thói quen ăn uống tốt, vóc dáng của cô vẫn luôn được duy trì rất tốt.
Cao Thiên Triết từ sau lần rời khỏi nhà cô hôm đó không còn liên lạc nữa, Phùng Toàn cũng biết hai người không cùng đường, cứ coi như là tiếp đãi một vị khách hàng không có kết quả. Chỉ là mẹ cô tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, tiết mục này thỉnh thoảng lại diễn ra một lần, cô đã hoàn toàn miễn dịch.
Cuối tuần này hiếm khi không có xã giao, chỉ là sáng sớm thức dậy phát hiện thời tiết không tốt lắm, khúc nhạc dạo của cơn bão – bầu trời tối đen như nửa đêm.
Cô bò dậy khỏi giường, gọi điện thoại bảo siêu thị dưới lầu ship ít đồ ăn lên, định nấu một bữa cơm để tự thưởng cho mình.
Vừa rửa mặt xong, chuông cửa vang lên, nhân viên siêu thị làm việc rất nhanh. Cô dành chút thời gian phân loại đồ, một số bỏ vào tủ lạnh, một số bỏ vào tủ trữ đồ.
Phía dưới cùng của túi mua hàng có một tờ rơi quảng cáo, cô lấy ra, nhìn những dòng chữ trên đó, chính là phòng gym mà Tần Khôn đã nhắc đến.
Ăn cơm xong, thời tiết buổi chiều vẫn không tốt, mưa to tầm tã, đập vào cửa sổ ầm ầm, ánh mắt cô dừng lại trên tờ rơi quảng cáo đó. Một lúc sau, cô đã thay quần áo ra ngoài.
Phòng gym này là chuỗi phòng tập, danh tiếng không nhỏ, có thể mở ở khu vực này, ông chủ chắc chắn cũng không phải người bình thường.
Cô vừa bước vào đã có người ra đón. Tìm hiểu một vòng, cô lập tức quyết định làm thẻ, sự dứt khoát khiến nhân viên bán hàng cười tươi như hoa.
“Cô Phùng Toàn?” Một người đàn ông trông giống như quản lý khách hàng thấy tên cô thì sững người lại.
“Có vấn đề gì sao?”
“Cô đợi một chút.”
Anh ta ra một bên gọi điện thoại, khi quay lại thì mỉm cười nói với cô: “Ông chủ chúng tôi nói cô làm thẻ không cần tốn tiền, khi nào cô muốn đến đều được, tất cả các thiết bị và dịch vụ đều được trải nghiệm miễn phí.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Phùng Toàn mỉm cười, hỏi: “Tôi quen ông chủ của các anh sao?”
“Ông chủ chúng tôi họ Tần.”
“Tần Khôn?” Cô nhíu mày.
“Vâng.”
“Không cần.” Cô lắc đầu: “Bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”
Người đàn ông đó tỏ vẻ khó xử.
“Có việc kinh doanh cũng không làm?” Cô cười như không cười: “Anh cũng không cần xin chỉ thị của anh ta nữa, quẹt thẻ đi.”
**
Phùng Toàn bơi được hai vòng, quả nhiên không chịu nhận mình già không được, trước đây bơi hai vòng vẫn còn tràn đầy sinh lực, bây giờ cảm thấy toàn thân xương cốt đều đau nhức.
Cô dựa vào thành bể bơi nghỉ một lát, nhân viên phục vụ ân cần đưa đồ uống, cô uống một ngụm, lau mặt, nhìn mặt nước xanh thẳm ngẩn người.
“Không được nữa rồi à?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Tay anh đặt lên xương quai xanh của cô, đầu ngón tay vuốt ve làn da trần trụi.
Sáng thứ Hai, trong bể bơi không có nhiều người, tính cả cô chỉ có năm người, mỗi người đều cắm đầu xuống đáy bể, không ai nhìn thấy hành động táo bạo quá mức của anh ở phía này.
Phùng Toàn ấn vào tay anh, mạnh mẽ gỡ từng ngón tay của anh ra, quay đầu nhìn anh: “Giữa thanh thiên bạch nhật, anh còn muốn quấy rối tình dục sao?”
Anh bật cười, tay chuyển sang vuốt cằm cô: “Cùng nhau ăn sáng nhé?”
“Không có thời gian.”
“Sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu.” Anh ngồi xổm xuống, một tay ôm eo cô, một tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô dậy.
Bên cạnh phòng gym là một nhà hàng dinh dưỡng, bữa sáng ăn ở đây là bữa sáng dinh dưỡng được chuyên gia dinh dưỡng tỉ mỉ chế biến, tinh tế đến quá mức, nhưng hương vị thì không dám khen.
“Tôi thà uống cà phê với bánh mì kẹp, đây là cái thứ gì vậy?” Cô đặt nĩa xuống, nhíu mày cầm lấy một cốc nước ép rau củ quả có mùi vị kỳ lạ.
“Không hợp khẩu vị à?”
“Tôi không tin anh ăn nổi.” Cô nhấc đĩa sứ lên, đổ tất cả những thứ bên trong vào đĩa của anh.
“Tôi thấy cũng được.” Anh mỉm cười, đem tất cả những thứ cô đã ăn vào miệng.
“Nhà hàng này cũng là của anh?” Cô đột nhiên hỏi.
“Ừ.”
Phùng Toàn tò mò, bây giờ hoạt động kinh doanh của anh đã mở rộng đến mức này rồi sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh lau miệng, thấy cô cúi đầu trầm tư, liền hỏi.
Cô lắc đầu, nhấp một ngụm nước ép rau củ quả, nhẹ nhàng thở ra.
Lúc đi, anh chặn cô lại, lấy từ tay nhân viên phục vụ một túi giấy, đưa cho cô.
“Bữa sáng của em.”
“Vừa rồi không phải đã ăn rồi sao?”
“Tôi thấy em không ăn được gì cả.”
Cô nhận lấy, nhìn túi giấy quen thuộc, là của cửa hàng cô hay ăn.
Phùng Toàn nhìn anh, nhướng mày nói: “Anh đang theo đuổi tôi sao?”
“Bây giờ mới nhận ra à?”
“Anh biết chúng ta không thể nào đâu.” Cô nói rất dứt khoát.
Anh không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ nhìn đồng hồ, nói với cô: “Em sắp muộn làm rồi.”
Cô mỉm cười, giơ túi bữa sáng trong tay lên: “Cảm ơn.”

Bình luận

Để lại bình luận