Chương 11

Đáy mắt Đường Miên xuất hiện vẻ kiên quyết, nàng không phải đồ ngốc, con đường phía trước của nàng chật hẹp, không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, mà Tả Triều Chi lại chính là con đường vững vàng nhất. Nàng cảm thấy bi phẫn, hận sự vô tình của cha mẹ, cũng hận sự nhẫn tâm của thánh nhân, hận sự bất công của thế đạo, nhưng hận thù không có chỗ trút ra, nó dần dần tích lũy rồi tập trung về Tả Triều Chi, đối tượng duy nhất nàng có thể trút giận.
Giống như là cáo biệt bản thân vô ưu vô lo trong quá khứ, đôi tay nhỏ chuyển tới trước ngực, cười nhạo một tiếng, “Không phải ngươi muốn cái này sao? Cho ngươi còn không được à!”
Nàng giận dỗi cởi bỏ bộ đồ lụa mỏng trên người, lụa mỏng rơi xuống đất, bộ đồ trên người nàng là do Hứa phu nhân dụng tâm chuẩn bị, áo ngoài màu hồng cánh sen che đậy áo yếm hí thủy uyên ương, bên dưới là váy dài phết đất màu hồng nhạt, bên ngoài khoác vải lụa mỏng.
Lúc tấm vải kia rơi xuống đất, đôi vai nhỏ và cánh tay ngó sen bị lộ ra ngoài không khí, bởi vì thẹn thùng mà lộ ra màu hồng phấn xinh đẹp.
Bụng nàng lạnh lẽo, toàn thân nóng lên, nàng rất quật cường, cố không tỏ ra vẻ sợ hãi, nhưng thực tế, hô hấp của nàng đã không thuận, cơ thể cũng hơi run run, hai chân như là không phải của mình, nàng đã không thể cảm nhận được đầu ngón chân của mình nữa.
Có gì đó trong lòng kêu gào muốn nàng xin tha, chờ đợi hắn kêu nàng dừng lại.
Nhưng mà hắn cứ đứng đó nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực, đánh giá phần da thịt lộ ra ngoài của nàng không hề che giấu, trên đó còn có lông tơ tinh tế của thiếu nữ, thoạt nhìn gần như trong suốt, nhưng bởi vì hoảng loạn, da thịt tinh tế đã nổi lên da gà.
Hắn không kêu dừng, nàng cũng không dám dừng, ngón tay run rẩy cởi dây áo ngoài, lộ ra áo yếm bên trong, sau một hồi sột soạt, váy dài cũng rơi xuống đất. Toàn thân chỉ còn lại chiếc áo yếm và quần lụa, nàng đã không thể tiếp tục được nữa, hô hấp trở nên dồn dập, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Cuối cùng Tả Triều Chi cũng không thể kiên nhẫn nổi nữa, hắn buông lỏng cằm nàng, ôm chặt nàng vào ngực, sức lực mạnh mẽ, dường như muốn kết hợp cả hai lại thành một thể.
Cơ thể hai người kề sát bên nhau, hắn đặt nàng tới trên ghế bành, cúi người vây nàng lại, hôn mút đôi môi đỏ mọng hắn mơ ước đã lâu, điên cuồng nhấm nháp hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ.
Đầu óc Đường Miên trống rỗng, lần đầu tiên thân mật với nam nhân trong mười bảy năm qua, nụ hôn cướp đoạt bá đạo của hắn khiến Đường Miên mơ màng như sắp ngất đi, đầu lưỡi bị cắn mút tê dại.
“Thở đi.” Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Đường Miên vẫn còn ngơ ngác, Tả Triều Chi cười khẽ, nhẹ nhàng chạm vào trán nàng một cái.
Động tác thân mật tựa như trước kia cũng từng có, khi đó, hắn vẫn là Triều Chi ca ca của nàng, sao bây giờ lại đáng giận như thế chứ?
Đường Miên vừa thở dốc, vừa cáu kỉnh nhìn chằm chằm hắn.
Tả Triều Chi nhìn ánh mắt khó thuần của nàng, ngực hơi đau đớn, giờ phút này nàng không tình nguyện trao thân cho hắn, vậy nàng muốn trao thân cho ai chứ?
“Không cam tâm, vậy thì đi cầu xin Tư Mã công tử của muội đi?” Cảm xúc ghen ghét làm hắn phát điên, “Muội có biết, Tư Mã công tử của muội đã xem trọng bao nhiêu cô nương rồi không!” Ngay cả thứ nữ của cha ruột hắn, Tư Mã gia cũng đã suy xét luôn rồi.
Bị chọc tới điểm đau, Đường Miên giãy giụa muốn đứng dậy rồi lại bị hắn ấn về ghế bành, Tả Triều Chi kéo tấm vải cuối cùng che nửa người trên của nàng xuống, cũng hoàn toàn bóp nát tôn nghiêm của nàng.

Bình luận

Để lại bình luận