Chương 18

Tả Đại tướng quân quyền khuynh triều đình, nói là dưới một người, trên vạn người cũng không quá, hắn dứt khoát tòng quân khi quốc gia gặp nạn, bắt đầu chỉ từ một tiểu binh, trưởng thành nhờ giết hàng vạn quân địch, uy danh của hắn khiến ai nấy khiếp sợ, có thể khiến một đứa trẻ đang khóc cũng phải im bặt.
Chỉ sau bảy năm, chiến công của hắn đã vô cùng hiển hách, vô số lần đẩy lùi quân địch, chính tay giết chết Khả Hãn Đột Quyết. Bây giờ đang nắm trong tay tám phần binh quyền của biên giới phía Bắc, bốn phần binh quyền của Đại Tu, sau khi quay về đã trở thành Đại tướng quân trẻ tuổi nhất đương triều, được phong tước võ hầu, tước vị truyền ba đời, ban nhà trên đường Chu Tước phồn hoa nhất Trường An, xung quanh đều là các quan to hiển hách.
Toàn bộ Đại Tu này đều biết, điểm yếu duy nhất của Tả Đại tướng quân uy nghiêm này chỉ có một, đó là Thất cô nương của Hứa phủ mà hắn sống nương nhờ từ nhỏ.
Tả Đại tướng quân quấn quýt si mê Thất cô nương, vô số lần cầu thân lại đều bị Hứa phủ từ chối ngoài cửa, thậm chí Thất cô nương còn công khai từ chối hắn, thế mà hắn không chịu từ bỏ. Mà nay Hứa phủ xuống dốc, tin tức xe ngựa Hứa phủ đi về phía Tả phủ cũng được lan truyền nhanh chóng.
Ai ai cũng có hứng thú với những tin tức yêu đương thế này, ai cũng muốn nhìn xem thần nữ ngã xuống từ trên cao thế nào.
Nhưng nào có ai biết, giờ phút này trong lòng thần nữ lại đang gấp gáp không thể chờ nổi.
“A Triều, lần này ta sẽ đối xử tốt với chàng, thật tốt!” Hứa Đường Miên thầm nói trong lòng, nàng nóng lòng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ hi vọng xe ngựa có thể tới phủ Tả Đại tướng quân nhanh một chút.
Tâm tình hai đời khác hẳn nhau, đời trước xa xôi, nàng ngồi trên xe ngựa khóc đỏ cả mắt, chỉ hận không thể đóng băng thời gian, để nàng không cần phải đối diện với thời khắc bị làm nhục này.
“Tiểu thư, nô tỳ biết trong lòng người không muốn, nhưng đây cũng vì lão gia và thiếu gia! Người phải chịu uất ức rồi!” Tự cho là hiểu rõ tâm tư Hứa Đường Miên, nha hoàn bên cạnh Hứa Đường Miên, Phương Phỉ không ngừng than vãn, dáng vẻ một lòng lo lắng cho nàng.
Hứa Đường Miên suýt thì quên mất con nhóc này! Phương Phỉ và Phương Thảo là nha hoàn hồi môn năm đó của nàng, Phương Phỉ lúc nào cũng thổi gió bên tai, còn cho rằng đó là an ủi nàng nhưng lại khiến nàng cảm thấy mình phải chịu rất nhiều ấm ức, mà Phương Thảo lại luôn khuyên bảo nàng phải cố gắng sống tốt với Tả Triều Chi, dần dà, nàng coi trọng Phương Phỉ hơn, qua loa gả Phương Thảo ra ngoài.
Lâu ngày mới thấy rõ lòng người cũng không phải là giả, ở một mặt nào đó, Phương Phỉ ra sức thương xót nàng, thế nhưng vào mỗi lúc nàng muốn yên ổn sinh sống lại gợi nhắc đến cuộc hôn nhân khốn khổ này, gián tiếp gây ra những cuộc tranh cãi giữa nàng và Tả Triều Chi, cuối cùng nàng mới phát hiện, Phương Phỉ dám nhân lúc Tả Triều Chi say rượu, bò lên giường hắn, sau đó bị Tả Triều Chi đánh gãy tay.
Nàng ta gãy tay, quan hệ giữa Hứa Đường Miên và Tả Triều Chi ngày càng tệ, Phương Phỉ kia còn chạy tới cáo trạng trước, nói Tả Triều Chi say rượu làm loạn.
Lời nói dối vụng về như thế, năm đó nàng cũng không tin, chỉ là không muốn thừa nhận mình thương nhầm người, lại gây sự cãi nhau với Tả Triều Chi, lần đó hai người cãi nhau to, Tả Triều Chi nhường nhịn nàng, chỉ đành trốn trong quân doanh một tháng.
Mở miệng là thương xót cho tiểu thư, nhưng sau lưng lại ngầm quyến rũ cô gia mà lúc nào mình cũng chê cười, đây là con nhóc mà nàng yêu thương đó.
Mà Phương Thảo lại khác, bởi vì năm đó tự tiện báo tin cho Tả Triều Chi rằng nàng lén gặp Tư Mã Thanh Ly, sau khi nàng thành hôn cũng gả cho gã sai vặt trông coi chuồng ngựa của phủ tướng quân, vậy mà Phương Thảo vẫn một mực trung thành, lúc phủ lớn tướng quân bị niêm phong, nàng ấy và hôn phu đang kinh doanh nhỏ bên ngoài, không một ai nhớ tới nàng nữa, nhưng Phương Thảo lại lặng lẽ đưa cho nàng một ít ngân lượng phòng thân.
Kiếp trước của nàng đúng là một trò cười, nàng cho rằng tất cả đều tốt, thế nhưng đều là tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, những thứ nàng không thích lại là ngọc đẹp.
“Bớt lời đi, ai nói ta uất ức?” Hứa Đường Miên tức giận trừng mắt nhìn nàng ta một cái, chút tâm tình tốt vừa rồi biến mất. Phương Thảo quá ngốc, ăn nói vụng về, cho nên ngày thường Hứa Đường Miên chỉ đưa theo Phương Phỉ ra ngoài, vừa rồi nàng quá vội vàng, cho nên cũng không chú ý mình lại dắt Phương Phỉ theo.
“Ngươi ngậm miệng lại đi, đừng nói gì nữa, biết chưa?” Hứa Đường Miên trừng mắt nhìn Phương Phỉ một cái, chỉ muốn gõ đầu nàng ta.
Phương Phỉ vâng vâng dạ dạ đáp lời.
“Cuối cùng cũng có thể gặp chàng rồi, A Triều!” Khuôn mặt Đường Miên bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng nóng vội, chỉ hận không thể chạy nhanh về nhà, ôm chặt Tả Triều Chi vào lòng.
Bây giờ Tả Triều Chi đã không còn là đứa con thiếp thất bị người khinh thường năm đó, hắn là thành viên hoàng thất chưa nhận tông thân, cũng là Phiêu Kị lớn tướng quân đứng hàng nhị phẩm, phủ tướng quân được ban thưởng này rất rộng, tổng cộng có sáu khu, mỗi khu lại có hàng trăm sân, tất cả đều được xây bằng vàng, không đình đài lầu các nào là không tinh xảo, hòn non bộ vào suối giả ở khắp mọi nơi, mô phỏng căn nhà vùng Giang Nam.
Toàn bộ Tả phủ đều được trang trí theo sở thích của Hứa Đường Miên, năm đó tiêu tốn không ít tâm tư của Tả Triều Chi, nhưng hắn không giỏi ă nói, chưa bao giờ nói ra tâm tư của mình.
Mà Hứa Đường Miên lại luôn đắm chìm trong sự tức giận bị ép thành thân, không chú ý tới sự tinh tế và tình ý của Tả Triều Chi, bây giờ lại lần nữa bước vào Tả phủ, Đường Miên chỉ cảm thấy như đã cách mấy chục năm vậy.
Nếu năm đó nàng nghiêm túc nhìn kỹ là có thể thấy rõ, trước khi nàng gả tới đây, trong vườn đã trồng đầy hoa cỏ nàng thích, nàng thích hương hoa quế, mùi hoa quế tràn đầy, lúc đi qua còn có cánh hoa màu trắng rơi xuống.
Các loại hoa quý thi nhau đua nở, nhất là hoa mạn châu sa ở bên vọng lâu, hoa này không dễ sống ở Trường An, hơn nữa có cái tên hoa bỉ ngạn, người ở Trường An cũng không thường trồng, mọi người đều cảm thấy loài hoa này quá đen đủi, nhưng Đường Miên lại rất thích vẻ đẹp khác biệt của nó, vì bỉ ngạn này là do chính tay Tả Triều Chi trồng, tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực, khó khăn không thua kém gì kỳ hoa dị thảo.
Mà đó chỉ là hoa cỏ mùa thu, nếu đời trước nàng chú ý một chút là sẽ phát hiện, hoa trong Tả phủ thay đổi theo bốn mùa, không bao giờ thiếu những thứ nàng thích.
Nàng thích bình sứ Nhữ Diêu, đồ sứ trong nhà đều biến thành gốm sứ Nhữ Diêu, nàng thích gỗ cây bách đỏ, mọi đồ dùng trong nhà đều được chế tạo từ gỗ bách đỏ, nàng thích cá chép, hắn cũng vì nàng nuôi cả một đàn cá chép quý hiếm, hắn dành cho nàng tất cả những gì nàng thích, cố gắng trở thành người nàng thích, vậy nên tình yêu của hắn dành cho nàng sâu đậm bao nhiêu mới có thể làm được như vậy chứ?
Đường Miên đi theo nha hoàn dẫn đường, có cảm giác như trở về với quê hương, trở lại căn nhà đã từng mất đi, sau đó… sắp gặp lại được người mình quan tâm nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Cả hai người đều không biết đối phương trùng sinh:
Đường Đường: Ta nên rụt rè một chút hay là nhiệt tình một chút đây nhỉ?
Triều Chi: Không thì dung tục hơn chút xem?
A Triều hư hơn rồi, thích chơi hơn nhiều rồi! (Không phải đâu)

Bình luận

Để lại bình luận