Chương 19

Nhà chính Tả phủ, Tả Triều Chi khoanh tay đứng đó, đời trước hắn quăng lưới lớn đầy trời chỉ để bắt được bé cá vàng âu yếm của mình, cũng may ông trời còn có lòng thương, để hắn có thêm một cơ hội thu lưới.
Trước kia, hắn đã quá nhân từ, quá phóng khoáng với cá vàng nhỏ, cuối cùng không thể không tự mình đưa tiễn nàng, lúc chìm vào hồ băng với cơ thể nàng, trong lòng hắn lại thấy rất vui.
Sau khi mất đi ý thức, hắn nhớ mang máng mình đi qua một cây cầu, một người phụ nữ tự xưng là Mạnh Bà đưa hắn một chén canh, hắn biết ý nghĩa của chén canh đó là gì, nếu như hắn uống hết, hắn sẽ quên mất cá vàng nhỏ của hắn.
Tả Triều Chi có thể chịu đựng chuyện trời sụp đất nứt, nhưng không thể sống nổi trong thế giới không có Hứa Đường Miên, nàng là chấp niệm duy nhất của hắn. Tả Triều Chi không hề nghĩ ngợi, đấm mạnh vào mũi của Mạnh Bà thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đám quỷ sai, chạy trong thành Uổng Tử[1], cuối cùng tìm được một lỗ hổng ở nơi sâu nhất trong đó, dùng hết sức lực chui vào bên trong, rơi vào trong một luồng sáng.
[1] Uổng Tử Thành là một cõi giới thuộc U Minh Giới, là tòa thành được tạo nên bởi những chấp niệm về việc muốn chạy trốn sự thật, chạy trốn lẽ sống của chúng sinh mà tìm đến việc tự sát hại thân mạng của chính mình.
Lần nữa mở mắt, hắn sống lại một đời, quay trở về khoảng thời gian Hứa gia suy tàn, hắn trở về một tháng trước đó, một tháng này đủ khiến hắn chuẩn bị đầy đủ, chế tạo một phòng giam tinh xảo cho nàng, để nàng không thể thoát được nữa.
Hắn nhớ rõ đời trước, Hứa Đường Miên tới phủ hắn cầu xin giúp cha huynh của mình, nàng mặc bộ đồ diễm lệ hở hang, trang sức tinh xảo quyến rũ, dùng cơ thể f của mình để đổi lấy sự an toàn cho cha huynh.
Khi đó hắn nín nhịn dục vọng mãnh liệt của mình, buông tha cho nàng, muốn để dành những thứ tốt nhất cho đêm tân hôn, ai ngờ lại đổi lấy sự phản bội lạnh lùng, nếu không phải Phương Thảo bất chấp nguy hiểm mật báo với hắn, có lẽ nàng đã âm thầm phản bội hắn với lớn công tử Tư Mã gia kia rồi.
Hắn một lòng một dạ chỉ muốn một đời một kiếp một đôi người với nàng, không ngừng tự lừa mình dối người, lừa gạt bản thân rằng, “Một ngày nào đó, Đường Đường sẽ biết hắn mới là người đối xử tốt với nàng nhất trên đời.” Cứ thế ngày qua ngày, kết quả là tới khi chết rồi cũng không chờ được ngày đó.
Lúc đó, vì sao hắn lại nhịn dục vọng của mình cơ chứ? Mỗi khi nhớ lại, Tả Triều Chi lại cảm thấy mình của khi ấy đúng là ngây thơ một cách đáng giận!
Đáng ra hắn nên biến nàng thành nữ nhân của mình, nhốt nàng ở trong phủ, chờ khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, trực tiếp thành thân với nàng, hà tất gì cứ phải làm điều thừa? Dù sao tới cuối cùng, đêm đầu của bọn họ cũng không phải đêm tân hôn mà là trên xe ngựa, thể xác sung sướng nhưng trong lòng chỉ có bi thương.
Ngay cả cha huynh của nàng, hắn cũng đứng ở trung gian giúp họ tìm được đường sống trong chỗ chết, còn khôi phục chức quan. Lần này, hắn không mang lòng dạ đàn bà nữa, chỉ vớt bọn họ ra khỏi nhà lao là thôi, không tính khôi phục chức quan nữa, cha con Hứa gia thiếu nợ nhân tình của hắn, sau này bọn họ báo đáp thế nào?
Phạm phải tội lớn tru di cửu tộc, ngay cả con gái đã gả đi cũng phải chịu liên lụy, chết nơi lưu đày.
Tả Triều Chi phải dùng hết sức lực mới áp chế được vẻ u ám trên mặt.
Lồng ngực Tả Triều Chi đau đớn, có thể gặp lại nàng, hắn đã cảm thấy vui lắm rồi, nhưng hắn không thể nào vui vẻ hạnh phúc như trước, dù sao trong lòng hắn cũng hơi oán trách nàng.
“Triều Chi ca ca.” Liếc một cái đã thấy bóng dáng nhỏ xinh ở cửa, giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ 17 tuổi vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Tả Triều Chi.
Giọng nói quen thuộc từ cửa truyền tới, Tả Triều Chi đang khoanh tay đứng đó bỗng chốc đờ người, hắn gần như muốn theo khát vọng trong lòng, xoay người ôm chặt lấy nàng, nhưng hắn lại đứng yên tại chỗ, không dám quay đầu, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Hứa Đường Miên nhẹ nhàng bước vào, đi tới sau lưng Tả Triều Chi. Đời trước, lần đầu tiên nàng bước vào phủ đệ huy hoàng tráng lệ này, trong lòng nàng chỉ cảm thấy lo âu bất an, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy bản thân như cá gặp nước, như hạn hán gặp mưa.
Bóng dáng quen thuộc của Tả Triều Chi làm hai mắt nàng đỏ bừng, “A Triều!” Nàng không phát ra thành tiếng, nhưng lại thầm gọi hắn cả trăm lần trong lòng.
Lúc Tả Triều Chi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng quay lại, trái tim hắn lập tức rơi xuống đáy vực, nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của Hứa Đường Miên, Tả Triều Chi lại cười lạnh.
“Ngươi còn mong chờ cái gì? Nàng không hề thích ngươi, từ trước tới giờ cũng không thích ngươi, kiếp trước tới kiếp này nàng đều ghét ngươi.” Tả Triều Chi thầm mắng bản thân vô dụng, chỉ mới nghe thấy giọng nói của nàng thôi mà đã suýt chút quên sạch quá khứ, lại trở thành kẻ ngốc yêu thương chiều chuộng nàng.
Tả Triều Chi bị cuốn vào cảm giác rối rắm này, hắn biết Hứa Đường Miên không yêu hắn, nhưng hắn lại không hề cam tâm, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì vì Hứa Đường Miên, nhưng lại không thể làm được hai chữ “buông tay”.
Có đôi khi, Tả Triều Chi rất xem thường bản thân mình.
Hứa Đường Miên nhìn Tả Triều Chi, khuôn mặt anh tuấn nàng nhung nhớ gần trong gang tấc, nhịn không được vươn tay, từng bước một tới gần hắn, bàn tay trắng nõn đặt trên má hắn.
Tả Triều Chi thuận tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà, hình như đời trước nàng còn chưa từng thân mật với hắn thế này bao giờ, nhưng Tả Triều Chi đã không còn để ý tới mấy chi tiết không quan trọng này, cho dù đời trước diễn biến thế nào thì hắn cũng mặc kệ, đời này hắn đã hạ quyết tâm rồi, hắn sẽ không để tùy nàng làm bậy, không làm thần dưới váy nàng, hắn muốn nàng làm nô dưới háng hắn!
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Bà: Ta cũng là một đóa hoa yêu kiều mà lại đấm ta vậy sao? *Vẻ mặt hoang mang*
A Triều: Phu nhân của ta vẫn không thích ta *Nội tâm khóc lóc*
Đường Đường: Ta sờ được mặt phu quân của ta rồi *Thét chói tai*

Bình luận

Để lại bình luận