Chương 136

Khoảng thời gian nghỉ ngơi sau ngày thành thân chỉ có mười lăm ngày, chỉ là hoàng đế ân sủng Tả Triều Chi, kì nghỉ ngơi được tới ba mươi ngày, mười lăm ngày thêm này nữa là Tả Triều dắt Đường Miên vào cung tạ ơn đặc ân mà có được.
Không có gì bất ngờ khi Trấn Nam Vương cũng chờ Tả Triều Chi và Đường Miên tiến cung tạ ân ở điện Cần Chính, chuyện xảy ra lần này cũng giống với ở kiếp trước, chỉ khác là thay vì bày ra bộ mặt lạnh lùng như lần trước, lần này Tả Triều Chi bình thản hơn rất nhiều, hắn còn đáp lại lời chào hỏi của Trấn Nam Vương. Ở một bên điện, Tả Triều Chi và Trấn Nam Vương cùng nói chuyện đến gần hai khắc, Đường Miên không biết trong khoảng thời gian đó hai phụ tử đã nói những gì, chỉ thấy lúc cả hai quay trở lại thì viền mắt của Trấn Nam Vương đã đỏ hoe.
Lúc Trấn Nam Vương và Tả Triều Chi rời đi, ánh mắt của thánh thượng cũng nhìn chằm chằm vào Đường Miên, cảm khái nói: “Người đã mất không thể sống lại, đau lòng nhất là kẻ ở lại, may mà hậu nhân đều có thể tìm kiếm được một nửa kia, trẫm còn nợ A Cẩm một lời cảm ơn”
Đường Miên biết trong lòng thánh thượng vẫn còn nhung nhớ Uyễn phi, nhưng thật sự cũng không dám nhận lấy lời cảm ơn đó từ thánh thượng, vội vã phủ nhận: “Thần phụ không dám nhận, giúp thánh thượng giải tỏa ưu phiền là trách nhiệm mà thần dân phải làm.”
Thánh thượng khẽ cười một tiếng: “Nói đến cũng thấy thú vị, thật tình mà nói thì ngươi cũng coi như là đệ muội của trầm rồi, trẫm gọi ngươi một tiếng đệ muội thì hình như lại lợi dụng ngươi quá, ngươi đứng lên đi … Ngươi có thể để trẫm gặp lại Huyên Huyên thêm lần nữa chính là ân nhân của trẫm.”
Đường Miên đứng lên xong lại chắp tay cúi đầu không dám nói tiếp, hoàng đế có thể thân thiện, nhưng phận làm cận thần thì không thể quên thân phận của mình được. Tả Triều Chi ngồi ở vị trí cao, Đường Miên cũng không muốn để cho Tả Triều Chi có nửa điểm bất lợi về địa vị nào cả.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, theo sau hai người là mười cỗ xe ngựa, bên trong chứa đầy những vật phẩm ban thưởng, đủ thấy được sự sủng ái của hoàng đế dành cho hai phu thê. Ngoài ra, kì nghỉ ngơi sau ngày thành thân của Tả Triều Chi cũng tăng lên thành ba mươi ngày.
Người tinh tường đều thấy rõ tặng thưởng của hoàng đế vốn đã không chỉ có một màn này, mười cỗ xe ngựa đó là tác phẩm của Trấn Nam Vương. Nếu như là trước đây, Tả Triều Chi nhất định sẽ không nhận, nhưng trải qua một kiếp khiến hắn phát hiện hận thù với phụ thân của mình đã nhạt nhòa đi rồi, có thể thản nhiên nhận lấy sự bù đắp của phụ thân. Dù sao thì thế lực của phụ thân hắn trong triều đình rất lớn, nếu như nhận những sự bù đắp này có thể khiến hắn từ từ tiếp nhận được những thế lực đó, hắn cũng không từ chối.
Lúc đó thứ quý giá nhất không phải là những xe ngựa chở hiện kim, những thứ đó còn thua xa một cái hộp ngọc mà Trấn Nam Vương tự tay giao cho Tả Triều Chi. Bên trong có văn khế của cả một con đường sầm uất trong kinh thành, còn có một chỗ ở trên núi mỏ vàng bên ngoài kinh thành củng mấy tòa biệt trang. Có thể tình yêu mà Trấn Nam Vương dành cho Tả Thương Thương có dùng nửa đời sau này cũng không đủ, nhưng mà đối với rất nhiều người khác mà nói thì đã đủ rồi.
Ba ngày hồi môn, Đường Miên cũng không có ở chỗ nhà họ Hứa được bao nhiêu, cứ sau giờ Ngọ thì Tả Triều Chi đã dắt Đường Miên tới chỗ biệt trang suối nước nóng ở ngoài ngoại ô. Đây là lâm viên hoàng gia có suối nước nóng đẹp đẽ nhất ở ngoại thành, từng là biệt viện của hoàng thất, sau khi thánh thượng ban thưởng lại cho Trấn Nam Vương, người kia cũng chuyển nhượng lại cho Tả Triều Chi, đây coi như là sản nghiệp của hắn.
Đường Miên nhìn kiến trúc nguy nga đồ sộ đến mắt chữ o mồm chữ a, không khỏi cảm thán một tiếng. Tả Triều Chi chỉ cảm thấy nàng quá đáng yêu lại xoa đầu nàng nói: “Nếu thích thì cho nàng.”
Đường Miên hoàn hồn, oán hờn một tiếng: “Này ta không dám muốn đâu.”
Tả Triều Chi thuận theo mà hửm một tiếng, nói thêm một câu: “Nàng không muốn vậy thì cho con gái của chúng ta làm của hồi môn.”
“Vậy lỡ như là con trai thì sao?” Đường Miên bất bình thay mặt cho con trai chưa gặp của mình, chỉ cảm thấy người phụ thân này sao lại có thể bất công như vậy?
Tả Triều Chi nghĩ ngợi, so với con trai thì hắn muốn sinh con gái hơn, nhưng cũng không phải là ghét bỏ gì con trai, chỉ là trải qua quá trình cân nhắc đủ đường lại thấy nếu như hắn có con trai thì tốt nhất là nhỏ tuổi một chút, chí ít thì hãy nhỏ tuổi hơn con trai của Tu Kỳ một hai tuổi. Nhìn thấy thái độ hài lòng của thánh thượng dành cho Tu Kỳ cũng biết ý chỉ muốn lập thái tử sẽ không còn xa, dựa theo mối giao tình của hắn và Tu Kỳ thì con trai của hắn nhất định sẽ là thư đồng cho con trai của Tu Kỳ, nhỏ tuổi một chút cũng khá là yên ổn.
Hơn nữa, con gái thì đáng yêu vô cùng, lại ngoan ngoãn nhu mì.
Suy cho cùng thì con trai hay con gái còn chưa biết được, cũng do là quá sốt ruột, hắn mỉm cười nói với Đường Miên: “Nếu như là con trai thì cho nó để làm sính lễ lấy tức phụ không phải được rồi sao? Con của chúng ta thì phải cho bọn chúng điều kiện tốt nhất.”
Đường Miên còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng Tả Triều Chi không muốn nghe nàng lảm nhảm lập tức cúi người xuống hôn lên đôi môi nhỏ.
Tả Triều Chi hôn Đường Miên đến lúc người kia bị choáng váng mới chịu buông nàng ra, vòng tay ôm lấy ngang eo của nàng, thủ thỉ bên tai nàng một câu: “Chỉ nói miệng không thì không có tác dụng, cùng nỗ lực một chút nữa mới có thể có con trai được nha!” Lời vừa nói ra, cả người đã ôm người kia hướng về phía suối nước nóng.
Cũng may là Trấn Nam Vương coi quản nghiêm ngặt, nếu không thì một đám người làm trong thôn trang này vẫn chưa từng gặp qua chủ nhân nào phóng đăng như vậy.
Đám nha hoàn trẻ tuổi thẹn thùng cúi đầu, vừa mới nãy lòng còn tơ vương tới chủ nhân nay cũng đều phải tự xem lại thân phận của mình.
Hơn nữa, sau khi nghe tin phu nhân của tướng quân trứ danh là mỹ nhân đẹp nhất thành Trường An thì còn có mấy ai dám mơ tưởng tới nữa?
“Thả ta xuống!” Âm thanh như nũng nịu của Đường Miên vang lên như phản đối thái độ không đứng đắn của Tả Triều Chi, tiếp theo đó còn vang lên vài âm thanh khiến người ta ngượng đến chín mặt.

Bình luận

Để lại bình luận