Chương 142

Tả Triều Chi và Tu Kỳ dẫn năm trăm binh sĩ tinh nhuệ đến Giang Nam tiêu diệt thổ phỉ, Đường Miên và Ngu Kiều không khỏi cảm thấy cô đơn, Ngu Kiều sống trong phủ lớn tướng quân, cùng lúc đó thánh nhân phải thợ thủ công xây dựng rầm rộ, nhiều năm như vậy Cung Vương phủ cuối cùng cũng có thể cẫn thận tu sửa một phen.
Phủ Tả lớn tướng quân mấy ngày nay rất náo nhiệt, không ít quý quyến trong kinh đều nghĩ muốn đi con đường của Đường Miên để gặp Ngu Kiều một lần, cha mẹ nuôi của Ngu Kiều Ngu Trường Thanh cũng có thái độ khác thường, đặc biệt để tâm đến Ngu Kiều.
Thân phận hiện giờ của Ngu Kiều không chỉ là Cung Vương phi, còn là sinh nữ của Uyển phi, thánh thượng sủng ái Ngu Kiều hơn bình thường, trong số tất cả các tức phụ(*) chỉ có một mình Ngu Kiều, lúc mang thai thánh thượng còn thỉnh thoảng tự mình hỏi thăm, nhiều lần phái thái y chẵn trị, ban thưởng như nước chảy.
Ý nghĩ của phu phụ Ngu Trường Thanh cũng đủ ghê tởm, lúc trước Ngu Kiều thay nữ nhi hai người bọn họ xuất giá, bọn họ cũng không biết lấy mặt mũi từ đâu, cảm thấy Ngu Kiều cướp đi phú quý của nữ nhi bọn họ, gần đây nhiều lần mang theo ấu nữ Ngu Vũ của bọn họ đến thăm, nói thẳng ra là muốn Ngu Vũ cùng trưởng tỷ mang thai.
Đường Miên đặc biệt chán ghét Ngu Vũ nhõng nhẽo kia, phu phụ Ngu Trường Thanh căn bản là lòng dạ Tư Mã Chiêu, nghĩ đến hậu viện trong Cung Vương phủ sạch sẽ, Cung Vương lại yêu mến tôn trọng Ngu Kiều, là muốn chui qua khe hở đưa nữ nhi của mình vào hậu viện Cung Vương phủ.
Nịnh hót bợ đỡ là lẽ thường của con người, nhưng sự nhiệt tình sau nhiều năm bị đối xử lạnh nhạt thật sự khó mà tiếp nhận, chứ đừng nói đến kiểu tiếp cận ác ý này.
“Kiều Kiều, tỷ không muốn gặp thì không gặp thôi!” Tính tình của Đường Miên mạnh mẽ hơn Ngu Kiều, mấy ngày nay đã đuổi rất nhiều người không có liên quan gì, nhưng chính cha mẹ nuôi của Ngu Kiều lại khó xử hơn chút, đuổi đi không được.
“Dù sao cũng là cha mẹ nuôi.” Hơn nửa đời này Ngu Kiều đều ép dạ cầu toàn, tính tình này nhất thời cũng không sửa được.
“Ai nha, thời gian này muốn sống tốt, thân thích vô duyên vô cớ phải cách xa ra nha.” Đường Miên có suy nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ vỗ vai Ngu Kiều.
“Ta có chừng mực, A Triều bọn họ đã gửi thư, đến xem chút đi.” Mấy năm nay Ngu Kiều nếm hết sự ấm áp lạnh lẽo của thế gian, người có thể làm cho trái tim nàng gợn sóng cũng không nhiều, đôi khi Đường Miên cảm thấy mình nên học tập tinh thần của nàng, đừng bị những người và sự vật khác ảnh hưởng.
Đường Miên lập tức quên mất cả gia đình ghê tởm kia, vội vàng mở thư của Tả Triều Chi ra, hai tiểu nữ nhân mỗi người nằm trên giường ở chính sảnh, bụng hai người cao ngất đều cho thấy tháng của hài tử cũng lớn rồi, trên thực tế hài tử của hai người chỉ hơn kém nhau ba tháng.
“Biết phụ thân gửi thư, vui mừng như vậy hả!” Bụng bầu của Ngu Kiều rõ ràng có thể thấy được nhô lên một góc, Đường Miên nhìn chỉ cảm thấy rất thú vị, sáp đến bên người Ngu Kiều.
“Có muốn chạm vào nó không?” Thấy ánh mắt Đường Miên lộ ra khát vọng, Ngu Kiều cười khẽ một tiếng, Đường Miên cũng rất không khách khí, nàng đưa tay sờ sờ cái góc kia, không biết đó là tay hay là chân của đứa nhỏ, hài tử của Ngu Kiều tương đối không sợ người lạ, bị người sờ còn chậm rãi di chuyển trên bụng Ngu Kiều, Đường Miên cười nhìn theo dấu vết nho nhỏ kia, loại cảm giác này quá thú vị.
“Thê tử của con ta đấy!” Đường Miên cười vui vẻ.
Ngu Kiều trợn trắng mắt. “Còn khó nói, không biết chừng trong bụng muội là thê tử của con ta đó.” Nàng đưa tay sờ bụng bầu của Đường Miên một chút, đứa nhỏ của Đường Miên an tĩnh hơn nhiều, thai rất ít khi đạp, vả lại vô cùng thẹn thùng, nếu có người sờ vào, sẽ lập tức trốn đi.
“Đúng là như vậy, có điều không sao, chỉ cần là một nam một nữ là được rồi.”
Hài tử hai nhà đều trạc tuổi nhau, hai người đã sớm hứa hẹn muốn kết làm thông gia.
Đường Miên là người đi đường vòng, tuy rằng nàng cũng hy vọng đứa nhỏ có thể có sự phát triển của riêng mình, nhưng nàng càng cho rằng đứa nhỏ lấy hoặc gả vào trong gia đình hiểu rõ sẽ tốt hơn, hơn nữa… Thế gia vọng tộc giống như bọn họ, coi trọng môn đăng hộ đối, cưới xin không phải chuyện của hai người, là chuyện của hai gia tộc, chỉ khi hai nhà cùng có lợi, quan hệ mới có thể lâu dài.
Hai nhà đều có giác ngộ đoạt người kế vị, hiện giờ là con châu chấu trên một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bất luận trên quan hệ hình thức nào củng cố đều là cần thiết.
Tả Triều Chi cũng đồng ý đối với quan hệ thông gia của hai nhà, kiếp trước bị diệt thay vì nói là bởi vì dã tâm của Hứa gia, không bằng nói là bởi vì công cao chấn chủ(*) của hắn, cuối cùng dẫn tới hoàng đế được một tay hắn nâng đỡ lên ngôi kia nỗi lên sát tâm với hắn.
*Công cao chấn chủ đề à: công lao quá lớn, khiến cho địa vị của quân chủ bị uy hiếp mà trong lòng có lo ngại.
“Nếu hài tử không hòa hợp thì phải làm sao?” Ngu Kiều đang mang thai, nên tâm tư tinh tế hơn bình thường một chút, trái lại là Đường Miên, không biết vì sao tâm trạng rất tốt.
“Vậy có gì đâu, từ nhỏ nuôi cùng nhau, còn sợ tình cảm chúng nó không tốt sao? Hơn nữa, hài tử của ta và tỷ, lớn lên còn kém sao? Nhất định rất xứng đôi.”
Ngu Kiều được lòng tin của Đường Miên cảm hóa, không nhịn được cười rộ lên: “Nói cũng phải! Vậy hay là ta sinh nam hài, muội sinh một nữ hài nhé! Nữ nhi của muội và A Triều, nhất định rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ai cũng không thể từ chối… Ô.”
Khuôn mặt tươi cười của Ngu Kiều đột nhiên vụt tắt, nàng ôm bụng, hạ thân đột nhiên nóng ẩm một trận.
“A Cẩm… Ta hình như vỡ nước ối.” Trên mặt nàng xuất hiện một chút khẩn trương.
Dẫu sao cũng không phải người trong cuộc, Đường Miên bình tĩnh hơn Ngu Kiều rất nhiều.
“Kiều Kiều, tỷ đừng lo lắng.” Đường Miên nắm lấy tay Ngu Kiều nhỏ giọng trấn an.
“Phương Thảo, mau để Thư Luyện đưa tin đến trong cung! Lý ma ma, mau chuẩn bị sẵn phòng sinh! Vương phi nương nương sắp sinh rồi.” Lý ma ma được trong cung phái tới đặc biệt bảo vệ thai, dưỡng thai cho Ngu Kiều.
“A Kỳ, A Kỳ còn chưa trở về.” Trên mặt Ngu Kiều đều là nước mắt.

Lời ngoài lề của tác giả: Lúc thai nhi động thật sự rất thú vị, bụng đều biến dạng, tôi đã từng nắm lấy không biết là tay hay là chân của nhóc nhà tôi chơi đùa một lúc, đứa bé quả nhiên từ nhỏ đã chán ghét cha nó, lúc tôi sờ cũng không chạy, cha nó vừa sờ đã bơi đi (thật sự là dùng bơi haha).

Bình luận

Để lại bình luận