Chương 143

Hành trình tiêu diệt thổ phỉ ở Giang Nam nhờ có ký ức về kiếp trước của Tả Triều Chi, tiến hành vô cùng thuận lợi, ngay từ đầu Tả Triều Chi đã phái ra mật thám cứu ra nữ nhi Lý Đào của thứ sử bị bắt đến Bạch Trúc Trại, lợi dụng lòng trung thành của Lý Đào đối với triều đình, thuyết phục trại chủ Hoắc Tất vì thê nhi mà chấp nhận chiêu hàng của triều đình, hơn nữa còn để đạo tặc trong Bạch Trúc Trại bố trí vào quân đội đồn điền ở Dương Châu, vừa có lực lượng sản xuất, vừa có thể bảo vệ quốc gia.
Đương nhiên vẫn có gặp phải phản kháng của các trại khác, nhưng lực phản kháng chẳng hề mạnh, nhiều thổ phỉ cũng vô lực chống lại tinh binh do Tả Triều Chi huấn luyện, trong sự lựa chọn giữa gậy gộc và cà rốt, mấy trại lớn lần lượt quy thuận, đồng thời liên lụy ra những thế lực rối ren sau lưng.
Hơn nữa còn lôi ra bát hoàng tử ngấm ngầm cấu kết với đạo tặc, bát hoàng tử tâm cơ kín đáo, kiếp trước Tả Triều Chi mãi đến cuối cùng mới tra ra, lúc trước giết chết Lý Đào hơn nữa còn khiến Tu Kỳ mất mạng ở Giang Nam chính là bát hoàng tử, vị hôn thê của bát hoàng tử được sinh ra trong một gia đình bình dân địa vị thấp, nhưng thắng ở cái túi tiền tài, trong nhà vị bát hoàng tử phi tương lai kia là hoàng thương sản xuất tơ lụa, ở khu vực Giang Nam ảnh hưởng rất lớn, nhân mạch rộng lớn, trong mỗi trại đều có người trong nhà bọn họ cài vào, dưới mật lệnh của bát hoàng tử, Tam đương gia trong Bạch Trúc Trại lặng lẽ giết Lý Đào, thành công khiến Hoắc Tất và Tu Kỳ nổi lên xung đột, chiến đến một binh một tốt cuối cùng.
Bình thường bát hoàng tử có vẻ thật thà lương thiện đi theo bên cạnh Tu Kỳ, chờ đợi chính là diệt trừ Tu Kỳ, giành lấy nhận được sự ủng hộ của Tả Triều Ch.
Cũng bởi vì kiếp trước Tả Triều Chi càng ngày càng tiến gần đến sự thật, bát hoàng tử đã trở thành hoàng đế thiết lập bẫy hãm hại Hứa gia, Hứa phụ không nhịn được cám dỗ để bị lừa, khiến cho Tả Triều Chi không thể không vì Đường Miên cầu tình.
Bát hoàng tử cũng là tâm cơ thâm trầm, nếu không phải sau này nhận ra có khác thường, Tả Triều Chi còn thật sự không nghĩ tới bát hoàng tử nhìn như ôn hòa lại có thể nhẫn tâm như thế.
Ngoại trừ Tả Triều Chi và Tu Kỳ, lần này cùng đến Giang Nam còn có Hữu thừa tướng Văn An Bang đời trước, Văn An Bang lúc này vẫn chỉ là một Hàn Lâm Viện chuyên tu soạn, nhưng Tả Triều Chi biết rõ năng lực của Văn An Bang, sớm đã để Tu Kỳ chiêu mộ hắn ta làm phụ tá, lần trị thủy và tiêu diệt thổ phỉ này, Văn An Bang đều lộ ra thủ đoạn cực mạnh.
Thuận lợi lợi dụng dụ địch theo mình và chiêu hàng giải quyết phần lớn nạn thổ phỉ, Tả Triều Chi và Tu Kỳ đều nóng lòng muốn về nhà, giao tinh binh cùng tinh duệ địa phương cho Văn An Bang, lập tức khởi hành trở về kinh.
Có thể nói chân trước Ngu Kiều vào phòng sinh, chân sau Tu Kỳ đã đến phủ lớn tướng quân.
“Cảm tạ trời đất, Vương gia cuối cùng cũng đã trở về, Vương phi vẫn luôn gọi ngài!” Nghe tin Tu Kỳ và Tả Triều Chi trở về, trong phủ lớn tướng quân lộn xộn, may mà hạ nhân coi như vẫn có trật tự, tin tức lần lượt được truyền đến phòng sinh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tu Kỳ vừa nghe đã cảm thấy không đúng, cau mày.
“Vương phi nương nương trở dạ, đã đưa vào phòng sinh.” Hạ nhân tận trách đáp lại, lời mới nói được một nửa, Cung Vương danh tiếng nổi nhất kia hoàn toàn không có sự kiềm chế bình tĩnh của hoàng tộc, hai chân giống như bánh xe chạy như điên.
“Ôi trời?” Tả Triều Chi sửng sốt một chút: “Không phải còn một tháng nữa sao?”
“Vậy là, trở dạ trước thời hạn.”
Tả Triều Chi ngơ ngẩn trong nháy mắt, lúc này mới vội vội vàng vàng theo sau.
Vương phi sinh con, đó là việc lớn.
Phòng sinh ở chính phòng Phức Viên, Phức Viên ngay bên cạnh Cầm Viên, sau khi Đường Miên được bắt ra hỉ mạch, cũng đã chuẩn bị xong tất cả những gì nên có trong phòng sinh, hơn nữa có người thường xuyên quét dọn, sau khi Ngu Kiều chuyển vào phủ lớn tướng quân, toàn bộ tầng cấp tăng lên, có hàng loạt y quan của thái y viện trấn cửa, ma ma và bà mụ trong cung đều đã tìm xong, cho nên Ngu Kiều vừa trở dạ, mọi người đã có chuẩn bị trước nên ngay ngắn rõ ràng.
Mỗi người một việc, không hề hỗn loạn, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là lần đầu Ngu Kiều sinh con, tuy rằng có Đường Miên ở củng, nhưng Đường Miên cũng không thể vào phòng sinh, chỉ có thể làm tinh thần hô hào ở bên ngoài.
“Tẩu tử, tỷ đừng sợ, ta ở bên ngoài, ở bên ngoài cùng tỷ.”
Sinh con đau đớn vô cùng ai có thể nhẫn nại, Ngu Kiều đỏ mắt: “A Kỳ, A Kỳ…”
Đau bụng đẻ, sở dĩ gọi là đau bụng đẻ, làm cho người ta sợ hãi chính là từng trận đau đớn khiến người ta không thể thở dốc, khi mỗi một lần nghỉ ngơi đều làm cho người ta sợ hãi đợt đau đớn tiếp theo.
Ngu Kiều không phải là người quá sợ đau, nhưng lại kêu đến da đầu Đường Miên đều run lên.
Đang lúc Đường Miên giống như con kiến trên chảo nóng kia, lúc gấp đến độ xoay vòng vòng, một bóng người từ xa khí thế to lớn đập vào tầm mắt.
“Đại ca!” Đường Miên mừng rỡ như điên.
Tu Kỳ hiên ngang oai hùng đi đến, giơ tay muốn đẩy cửa phòng sinh ra.
“Đại ca, chờ đã!” Đường Miên không muốn làm tên gia hỏa kia mất hứng, nhưng nàng vẫn không thể không ngăn trở đường đi của Tu Kỳ.
Nếu như là người khác, Tu Kỳ đã sớm một chưởng vung ra, nhưng chắn ở phía trước chính là Đường Miên đang mang thai, hắn đành phải nhẫn nại tính khí: “Muội muội, ta phải đi vào xem tẩu tẩu của ngươi.”
“Ta biết lớn ca rất gấp, nhưng lớn ca huynh trước hết không thể vào, huynh nói đôi câu với tẩu tử trước, cho nàng sức lực.”
“Aaa…”
Bên trong phòng sinh truyền đến tiếng vang thê lương, tiếp theo là âm thanh hơi nghiêm khắc của bà mụ: “Vương phi không thể hô hoán, tiết kiệm chút sức lực, lão bà tử muốn ngài dùng sức, ngài mới có thể dùng sức!”
“Điều Nô này ở đâu ra! Bốn vương muốn dạy dỗ bà ta!” Tu Kỳ nghe thấy Ngu Kiều kêu thảm thiết, nôn nóng lại muốn đẩy cửa, nhưng Đường Miên lại cứ dùng cái thai ngăn cản hắn.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, bảo bối, ta đã trở về!”
“A Kỳ!”
Hai phu phụ cách nhau một cánh cửa, giống như cách một thế giới, hai người đều thiết tha muốn gặp nhau.
Đường Miên ấn ấn thái dương. “Đại ca, nơi huyết tinh phòng sinh, sản phụ cùng hài tử sắp sinh đều phải chu đáo, huynh phong trần mệt mỏi mà đến, còn chưa tịnh thân, không thể vào phòng sinh!” Đường Miên khí thế vạn quân, nhất thời trấn trụ Tu Kỳ.
“Trường An, chuẩn bị nước cho Vương gia tịnh thân ở tây sương phòng.”
“Đại ca theo Trường An đi tắm rửa trước, phải cẩn thận một chút, ta đi trước trấn an tẩu tẩu.” Đường Miên hít sâu một hơi.
Cuối cùng, trải qua ba canh giờ dài đằng đẵng, rốt cuộc Ngu Kiều bình an sinh hạ một nam hài tử khỏe mạnh xinh đẹp.
Tiếng khóc của tiểu oa nhi rung trời, có thể sánh bằng phụ thân của hắn.
Ngu Kiều vất vả, mà Cung vương nằm sấp bên giường hắn thì khóc đến sắp tắt thở.
Trong sảnh phụ,Tả Triều Chi có chút khẩn trương nắm tay Đường Miên: “Nàng nói xem, A Kỳ này cũng quá khoa trương rồi, có đúng hay không? Một nam tử khóc thành như vậy, hợp lý?” Trên mặt Tả Triều Chi có vài phần không được tự nhiên.
Đường Miên cảm nhận được, bàn tay to của Tả Triều Chi nắm tay nàng kia vô cùng lạnh giá, hơn nữa khẽ run rẫy: “Nếu là ta, nhất định sẽ không khóc thành dáng vẻ kia, đây là chuyện vui vẻ không phải sao?” Những lời này của Tả Triều Chi cũng không biết là muốn nói cho Đường Miên nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Tiếng khóc của Ngu Kiều giống như là một cái kim nhỏ, từng chút chui vào trên người hắn, chỉ tưởng tượng người khóc bên trong là Đường Miên, da đầu của hắn đã âm ỉ tê rần.
Tay kia của Tả Triều Chi vô thức đặt ở trên bụng Đường Miên: “Con ngoan một chút, không được phép giày vò nương của con, nghe thấy không.”
Đường Miên buồn cười nhìn hắn, chỉ cảm thấy phản ứng của hắn rất thú vị.
Lúc này hai phu phụ còn không nghĩ tới, sau khi qua bốn tháng nữa, hành trình giống vậy lại trình diễn một lần nữa trong phủ tướng quân, lớn tướng quân đánh đâu thắng đó trên chiến trường kia quỳ gối bên giường, gào khóc vô cùng thê lương, đó là còn bi tráng hơn bản thân sản phụ, sản phụ ở bên trong đã có chút quen, sau khi đã có tiền lệ là Cung Vương, sản phụ còn bình tĩnh phân phó nha hoàn thứ hai của mình: “Hỉ Nha! Đi nấu canh an thần, cho lớn tướng quân.”
Quá trình sinh của Đường Miên thuận lợi hơn Ngu Kiều một chút, chỉ mất hai canh giờ đã sinh ra một tiểu khuê nữ nhi, dù sao tiểu khuê nữ nhi cũng không lớn hơn mèo con bao nhiêu.
Tiểu khuê nữ nhi vừa ra đời hai tiếng thì không khóc, mở to mắt như quả nho rửa sạch, có chút ghét bỏ nhíu mày nhỏ xinh đẹp, lớn khái là cảm thấy phụ thân còn đang gào khóc rất phiền lòng.
“Đường Đường, nàng đừng bỏ lại ta, chúng ta không sinh nữa… Hu…”
Lần này Đường Miên thật sự là dở khóc dở cười, kỳ thật nàng cảm thấy tình trạng của mình rất tốt, còn phải an ủi ngược lại Tả Triều Chi: “Không sao rồi, không sao rồi, ngoan nha!”

Bình luận

Để lại bình luận