Chương 107

Bạch Niệm Tô không kìm được nữa, nước mắt rơi lã chã, bật khóc “Anh ấy sẽ giải quyết như thế nào? Hả? Người tự mình thí¢h anh ấy là con Yêu cầu anh ấy kết hôn cũng chính là con Gọi anh ấy…”
Cô nghẹn ngào.
Để anh ấy bắn vào tɾong cũng chính là cô.
Cô vô thức chạm vào bụng dưới của mình.
Đêm hôm qua chính anh ấy đã bắn vào bên tɾong.
Nếu như hai người họ có con, đứa nhỏ nên mang học Bạch hay là họ Thẩm?
Sau này, căn nhà này, vẫn là của nhà họ Bạch, hay sẽ là của nhà họ Thẩm?
Bị ảnh hưởng bởi những dòng tweet đó, não bộ của cô trở nên hỗn độn.
“Cho nên, con muốn cứ như vậy mang những dấu hôn ra ngoài, giúp cậu ta nói chuyện sao?” Tô Y Vân liếc mắt nhìn cô một cái, rồi bước vào phòng.
Một vệ sĩ mặc đồ đen đi the0 phía sau bà, đứng chặn cửa như một bức tường, rõ ràng Bạch Niệm Tô không được phép ra ngoài.
Bạch Niệm Tô sau khi nghe những lời của Tô Y Vân nói, vô thức liền che cổ lại. Trong lòng cô nóng như lửa đốt, dường như cô đã quên mất dấu vết Thẩm Uyên để lại trên người mình, cũng quên mất phải che những dấu vết này lại.
Tô Y Vân lạnh giọng nói tiếp “Con có biết nếu như con nói giúp cho cậu ta, thì những người khác sẽ nói như thế nào không?”
“Nói con là loại đàn bà rẻ tiền lại ngu ngốc, dâm đãng, vội vàng trèo lên giường của cậu ta, còn nói con đã bị cậu ta tẩy não, bị cậu ta cưỡng bức còn bị lợi dụng͟͟ để giúp cậu ta tẩy trắng… Bạch Niệm Tô, nếu như bây giờ con nhất quyết phải ra ngoài, cũng chỉ gây thêm rắc rối cho cậu ta mà thôi.”
Bạch Niệm Tô im lặng hai giây, nước mắt rơi như mưa “Vậy thì có thể làm như thế nào? Chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên biết Thẩm Uyên… Anh ấy, rõ ràng là người tốt, đã giúp đỡ nhà họ Bạch rấtnhiều … Anh ấy không làm bất cứ việc gì, dựa vào cái gì lại bị những người đó mắng như vậy? Còn bị bọn họ vu oan?”
“Con cũng không bị anh ấy tẩy não, cũng biết chính xác bản thân đang làm gì, con… Con… Con thí¢h anh ấy, vì vậy cho nên con muốn ở bên anh ấy, kết hôn với anh ấy, lên giường với anh ấy… Dù gì bọn con cũng là quan hệ bạn trai bạn gái, lên giường cũng nhau thì có gì là sai?”
Cô nghẹn ngào, chua xót từ tɾong lòng tràn lên cổ họng, cô gần như không thể nói nên lời.
“Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, con không muốn để anh ấy phải đối mặt một mình.”
Dứt lời, cô lập tức xông tới đẩy người vệ sĩ cao lớn vạm vỡ đang đứng ở cửa kia.
Vệ sĩ có chút loạng choạng, để lộ ra một khe hở nhỏ, nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt sắc bén của Tô Y Vân liền đứng bất động như núi.
Tô Y Vân thở dài “Con bình tĩnh lại một chút.”
Bạch Niệm Tô bị giam lỏnga.
Lần tiếp xúc cuối cùng với thế giới bên ngoài là khi cố vấn gửi cho cô một vài gợi ý về việc chỉnh sửa luận văn.
Từ đó tới hơn nửa tháng sau, cô sống một cuộc sống biệt lập, ngày nào cũng bị người khác the0 dõi, chưa kể việc sử dụng͟͟ đïện thoại di động và máy tính để lên mạng, thậm chí cả TV cũng không được bật.
Cô cảm thấy bất lực, cả ngày ở tɾong phòng, nghĩ
Không biết Thẩm Uyên đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này liệu anh có thể giải quyết được không? Anh có biết chuyện cô bị giam lỏng không? Anh có tìm thấy cô không? Liệu khi anh không liên lạc được với cô, có phải là đang cảm thấy rấtsốt ruột hay không?
Cho dù những lời đồn đoán ác ý về tương lai, chỉ là tội “ấu dâm”, anh sẽ phải giải thí¢h thế nào?
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô đã quấy rầy anh nhiều năm như vậy, dù là những năm đó, bọn họ vô tội, nhưng một khi đã bị gán cho hai chữ “ấu dâm”, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sach tội.
Cô suy nghĩ rấtlâu, cuối cùng chỉ còn lại ba từ Cô nhớ anh.

Bình luận

Để lại bình luận