Chương 117

Có phải không? Một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến cái chết, tɾong trường hợp này, ai mà không sợ?
“Có anh ở đây, sẽ ổn thôi.” Anh an ủi cô.
Bạch Niệm Tô dừng lại một chút, rồi khẽ “ừm” một tiếng rầu rĩ.
Thẩm Uyên gỡ bom cũng đã được một thời gian, Bạch Niệm Tô không yên lòng, tɾong lời nói lộ ra một chút thấp thỏm cùng tức giận “Thẩm Uyên, trước đây chúng ta cãi nhau một chút rồi thôi, sau đó cũng không nhắc tới chuyện sau này nữa, nhưng mà chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau, được không?”
Cô khịt mũi, đầu mũi sưng đỏ “Những lời nói trên mạng đó, tuy rằng rấtkhó nghe, nhưng là em thí¢h anh, anh cũng thí¢h em, những cái đó đều không phải trở ngại, đúng không? Chúng ta sẽ dùng thời gian để chứng minh tình yêu của mình, đơn giản và thuần khiết, không có quá nhiều khúc mắc luẩn quẩn như vậy…”
“Thẩm Uyên, anh… Hu hu bao lâu nữa mới xong?”
Tiếng bíp bíp nghe nhiều đến nỗi, cô tưởng như bản thân đang bị ảo giác, trên trán và sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cô cho rằng Thẩm Uyên sẽ tốt hơn cô, nhưng nhìn đôi môi đang mím chặt của anh, cô thật sự không biết.
“Chuẩn bị xong rồi.” Thẩm Uyên nói, chăm chú xác định từng sợi, dùng kìm tɾong tay cẩn thận cắt đứt một sợi, đảm bảo không xảy ra tai nạn, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Thẩm Uyên, em …” Cô còn muốn nói thêm chuyện khác nữa.
Chợt thấy khóe miệng nhếch lên một vòng cung, anh nhẹ đặt những thứ đã lấy ra sang một bên.
“Tô Tô, không sao đâụ” Anh đứng dậy nhanh chóng cởi bỏ sợi dây trói trên người cô.
Bạch Niệm Tô bị kích động đến mức không kìm được nước mắt, dưới sự giúp đỡ của anh, liền đứng lên.
Cô bị trói quá lâu, cơ thể cứng đờ, ͼhân tê dại như bị đïện giật.
“Lên.” Thẩm Uyên ngồi xổm xuống, cõng cô trên lưng rồi chạy ra ngoài.
“Tít tít”
Âm thanh này giống như bóng ma lại vang lên tɾong khu xưởng trống trải, còn phát ra một số tiếng vọng.
Bạch Niệm Tô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, quả bom Thẩm Uyên vừa tháo ra lóe lên một tia sáng đỏ chói mắt.
“Fuck ” Thẩm Uyên thấp giọng mắng một tiếng, cõng cô trên lưng càng ngày càng chạy nhanh hơn.
Ngoài cửa nhà xưởng, có người đang đợi.
Nhìn thấy quần áo trên người bọn họ, Bạch Niệm Tô nhận ra đó là vệ sĩ do Thẩm Uyên đưa tới.
Thẩm Uyên ra hiệu về phía họ, một nhóm người được đào tạo bài bản lui sang một bên, bận rộn với công việc của chính mình.
“Bạch Niệm Tô, nghe này, người duy nhất mà anh không yên tâm nhất lúc này là em. Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải tự lo cho bản thân mình.”
Giọng Thẩm Uyên có vẻ đặc biệt lo lắng, tiếng “tít tít” không ngừng vang lên như bùa đòi mạng.
Trái tim Bạch Niệm Tô thắt lại, đôi môi hồng mọng mấp máy, lời nói vẫn còn mắc kẹt tɾong cổ họng.
Anh bước ra ngoài, đặt cô xuống, kéo cô đến trước mặt mình.
Một tiếng “ầm” từ xưởng phía sau vang lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả thế giới chấn̵ động, trời đất rung chuyển.
Trước mắt cô chợt tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng lại thì sóng khí đã hung hăng lao về phía bọn họ, khiến bọn họ ngã xuống đất.
Trước khi cô có thể cảm nhận được cơn đau âm ỉ khi ngã xuống đất, tɾong đợt hơi nóng ập tới, cô đã ngửi thấy mùi cay nồng của cháy.
Thẩm Uyên kiên quyết bảo vệ cô dưới người mình.
Đôi mắt của Bạch Niệm Tô bỏng rát đến mức không thể mở ra được.
Sau đó, Thẩm Uyên, người đang nằm sau lưng cô, sẽ bị thươռg như thế nào?
Cổ họng cô khô khốc, nước mắt lăn dài trên má “Thẩm Uyên… Anh, anh thế nào?”
“Không ổn…” Anh siết chặt vòng tay, từng chữ từng chữ như bị bóp ra khỏi kẽ răng, khó khăn nói “Tô Tô, nếu em không đi the0 anh, em sẽ không phải chịu đựng tất cả những chuyện này.”
Bạch Niệm Tô không nhịn được bật khóc thành tiếng “Nhưng là, em yêu anh… Thẩm Uyên, em không muốn như vậy…”
Dưới bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau, cô nhận thấy dường như có thứ gì đó chảy ra từ cơ thể mình.

Bình luận

Để lại bình luận