Chương 46

Nghĩ như vậy, Lâm Thiên Hoan bèn cởi giày và qυầи ɭóŧ rồi bò lên giường, cặp đùi trắng nõn của cô dạng ra quỳ hai bên sườn của Úc Hàn, cô vén làn váy lên ngay trước mắt anh. Bên trong đã cởϊ qυầи lót. Hiện tại nơi hồng hào ấy phơi bày ra trước mắt. Lâm Thiên Hoan đỏ mặt, rũ mắt xuống, có chút rụt rè hỏi “… Anh muốn ăn cái này sao?”
Yết hầu Úc Hàn chuyển động, ánh mắt anh tối sầm. Mặc dù anh vốn không có ý này, nhưng thế này thì ai mà chịu đựng mà từ chối nổi?
Nơi mềm mại vô cùng kia Úc Hàn không thể quen thuộc hơn. Không biết bao nhiêu đêm, anh từng phủ môi lên vị trí đó, liếʍ láp trêu chọc, hút mật dịch bên trong ra, nuốt toàn bộ vào bụng.
“Thiên Thiên” giọng Úc Hàn khàn khàn hỏi Lâm Thiên Hoan “Em xác định muốn làm vậy sao?”
Lâm Thiên Hoan bị anh hỏi như thế, thay vào đó cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô đỏ cả hai tai, thả làn váy xuống, cố gắng bước xuống giường, đáp “Anh không muốn thì thôi…”
“Chờ đã.” Úc Hàn nắm cổ tay cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cười cực kỳ êm tai “Ai nói không muốn?”
Úc Hàn ôm chầm cô, dán lên gò má cô nói sảng “Lẽ nào em không biết? Thiên Thiên, hàng ngày hàng đêm anh đều muốn ăn tiểu huyệt của em, uống sạch nước ở bên dưới, chẳng qua trước đó em không đồng ý, anh cũng không dám miễn cưỡng…”
Lâm Thiên Hoan bụm miệng anh lại, không cho anh nói mấy lời xấu hổ nữa, Úc Hàn lại nhân cơ hội cắn đầu ngón tay cô, làm nũng như cún con “Tay anh không tiện lắm, không thể cử động được, cưng à, em có thể tự mình đút tiểu huyệt cho anh không?”
Lâm Thiên Hoan thực sự mềm lòng. Dù biết rõ hành vi của Úc Hàn xấu xa, song cô vẫn ngoan ngoãn vén váy lên, đưa hoa huyệt đến bên mép anh.
“Ướt rồi.” Úc Hàn vươn đầu lưỡi liếʍ khe hở ướŧ áŧ kia, ánh mắt tràn ngập say mê “Rất ngọt.”
“Anh muốn làm thì làm nhanh nhanh, đừng có nói nhiều vậy.” Lâm Thiên Hoan ấn đầu anh xuống, dán sát tiểu huyệt lên mặt anh, cố gắng chặn cái miệng lải nhải ấy.
Mùi hương ngọt ngào chỉ thuộc về Lâm Thiên Hoan cứ thế bay vào mũi của Úc Hàn, anh nhắm mắt lại, dùng một tay giữ mông Lâm Thiên Hoan, chuyên tâm ăn tiểu huyệt xinh đẹp. Lần này khác với trước đây. Úc Hàn dịu dàng có chút quá trớn, ngay cả cách đầu lưỡi liếʍ cánh hoa cũng mang theo lấy lòng, xoay quanh, cọ xát, liếʍ láp, thâm nhập sâu hơn, qua mấy động tác, Lâm Thiên Hoan bắt đầu nhũn ra.
Cô vốn định lấy lòng Úc Hàn, không ngờ kết quả là bệnh nhân Úc Hàn lại hầu hạ cô.
“Ưm – a…”
“Sướиɠ không?”
“A a – Sướиɠ… muốn nhanh một chút… nhanh thêm chút nữa…” Đợi chơi đùa đến phút cuối, Lâm Thiên Hoan đã quỳ không vững, còn Úc Hàn phải dùng sức nâng cô lên, mới không đến nỗi làm cô ngã xuống. “A -” Đến khi Lâm Thiên Hoan sung sướиɠ tới cao trào phun nước, Úc Hàn mới thả cô ngồi xuống, nhưng cái tay không bị thương kia vẫn giữ chặt cô.
“A Hàn.” Cũng chẳng biết trôi qua bao nhiêu phút, đột nhiên Lâm Thiên Hoan gọi tên anh.
Úc Hàn xoa đầu cô, dịu dàng hỏi “Sao vậy?”

Bình luận

Để lại bình luận