Chương 7

Khi đi đến một phòng chứa đồ ở cuối hành lang âm u, Tiểu Lan nói: “Cẩn tiểu thư, chính là nơi này.”.
Nói xong cô ấy lập tức lấy chìa khóa mở cửa.
“Làm gì đấy?” Dung Cẩn sắc bén trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô đi ra trước đi.”.
Dung Cẩn thầm nghĩ, chắc chắn là do nguyên thân.
Tất cả là do nguyên thân khơi nguồn bắt nạt nam chính vậy nên những người hầu này mới không coi Phó Quân ra gì.
Tay cầm chìa khóa Tiểu Lan khựng lại: “Vâng, Cẩn tiểu thư.” Nói xong xoay người đi ra xa một chút.
Dung Cẩn giơ tay gõ cửa, không trả lời.
Dừng một lát, cô lại gõ vài cái, “Cạch” một cái, cửa mở ra.
Phó Quân mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Cẩn tiểu thư hối hận rồi sao?”.
Dung Cẩn sửng sốt: “Cái gì?”.
Phó Quân khóe môi gợi lên cười châm chọc: “Cô hối hận vừa rồi nhất thời đối tốt với tôi, hiện tại là đang muốn lật lọng sao?”.
Nói xong anh đưa tay ôm lấy eo cô kéo gần lại: “Cẩn tiểu thư muốn ở đâu, nơi này của tôi bẩn thỉu như vậy cô có chê không? Hay là đến chỗ của cô?”.
Mặc dù động tác và giọng điệu của anh rất ngả ngớn, nhưng đáy mắt ẩn sâu chán ghét cùng cam chịu thực sự không lừa được người.
Dung Cẩn “A” một tiếng, ôm lấy thắt lưng Phó Quân, xoay một cái đẩy mạnh anh lên vách tường: “Tôi thấy nơi này cũng không tệ.”.
Sự bình tĩnh trên mặt Phó Quân cuối cùng cũng nứt ra, đáy mắt chợt nổi sóng.
Dung Cẩn còn sợ dọa người không đủ, vươn tay thon dài mập mờ vuốt từ thái dương tinh tế của Phó Quân đến chiếc cằm tinh xảo của anh.
Kiểng chân lên, cô nhẹ nhàng thổi vào tai anh: “Chúng ta bắt đầu đi.”.
Cô vừa nói xong lập tức thấy Phó Quân hai tay nắm chặt, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng đến kỳ cục, lông mi thon dài rậm rạp có biến động run rẩy rất nhỏ, đáy mắt một mảnh tro tàn, như tuyệt vọng khi thấy tận thế sắp đến.
Dung Cẩn thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút khoái chí, ai bảo anh hé môi ngậm miệng đều bảo cô thèm muốn anh chứ!
Nếu cô không dọa anh một chút, chẳng phải là cô làm anh thất vọng với suy đoán về cô sao!
Phó Quân như đối diện với kẻ thù đợi một lúc lâu vẫn không thấy Dung Cẩn có động tác tiếp theo.
Sự thống hận và tuyệt vọng trong đáy mắt hóa thành nghi hoặc, khi nhìn cô anh phát hiện vẻ mặt cô tràn đầy vui vẻ và hứng thú nhìn anh, giống như nhìn thấu tất cả tâm tư trong lòng anh, hai má Phó Quân không khỏi hơi nóng lên.
Dung Cẩn chơi đùa xong rồi lùi hai bước, giọng nói thản nhiên nói: “Tôi còn chưa đói khát đến mức ép buộc một nam sinh, anh không cần mỗi lần gặp tôi đều lo lắng đề phòng, suy đoán lung tung. Lần này tôi đến là để đổi chỗ ở cho anh.”.
Nói xong Dung Cẩn đi ra cửa, gọi Tiểu Lan: “Sắp xếp cho anh ta một căn phòng tốt, dẫn anh ta đi đi.”.
Tiểu Lan gật đầu nói: “Vâng.”.
Sau đó quay sang Phó Quân nói: “Mời đi theo tôi đến đây.”.
“Không…… Không cần.” Phó Quân không thể hiểu được tâm trạng của anh bây giờ là gì, anh cảm thấy có chút xấu hổ và bối rối.

Bình luận

Để lại bình luận