Chương 9

Sau khi trở về, Dung Cẩn ngủ một giấc yên ổn, Phó Quân lại mất ngủ hơn đến nửa đêm.
Ngày hôm sau là thứ hai, theo lý thuyết đó là ngày đi học.
Dung Cẩn tuy rằng đã không cần đi học nữa, nhưng để thích ứng với thân phận học sinh trung học này, cô cũng sớm bò dậy khỏi giường.
Đợi đến khi ăn xong bữa sáng, lúc ra xe, Dung Cẩn lập tức thấy được cha của Phó Quân, Phó Hoài An.
Phó Hoài An tiến lên cúi đầu chào cô nói: “Cảm ơn Cẩn tiểu thư nguyện ý giúp tôi giải tội, còn… còn không có… chao ôi.”
Lần này ông thật sự rất biết ơn Dung Cẩn, nhưng ông nói không nên lời việc ông còn chưa ép buộc con trai mình, vì thế lập tức nói sang chuyện khác: “Cẩn tiểu thư, hôm nay cô dậy thật sớm.”
Lời này của ông nói cũng không giả, trước kia Dung Cẩn chưa đến giờ đi học thì đã không dậy nổi, đến trường muộn lại càng như cơm bữa.
Hiện tại, con trai ông cũng vừa mới ăn cơm xong.
Dung Cẩn cười cười, đưa tay lên vẫy vẫy: “Lúc trước là Tiểu Cẩn không hiểu chuyện, điêu ngoa tùy hứng một chút, mong bác có thể bỏ qua bất kỳ hiềm khích nào lúc trước.”
Phó Hoài An sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn Dung Cẩn một cái.
Dung Cẩn cũng đang đánh giá ông, sau khi đánh giá như vậy cô đưa ra một kết luận, mẹ của Phó Quân nhất định là một người đẹp khuynh nước khuynh thành.
Bằng không nếu chỉ dựa vào gen nhan sắc của Phó Hoài An còn lâu mới sinh ra đứa con trai tuấn mỹ tuyệt thế như vậy, trừ phi có gen biến dị.
Sau khi lên xe, đoàn xe hộ tống đang định xuất phát, Dung Cẩn liếc ra ngoài cửa xe thấy một bóng người áo trắng.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên người anh, mạ thành một bức tranh gấm trắng thấm vào ruột gan.
“Chờ một chút.” Dung Cẩn mở miệng bảo tài xế, ghé vào bên cửa sổ nhìn Phó Quân nói: “Lên đây.”
Nếu cô nhớ không lầm, Phó Quân hẳn là học cùng trường với nguyên thân.
Chẳng qua nguyên thân vì để làm khó dễ anh, đường xa như vậy hết lần này đến lần khác để cho anh đi bộ đến trường.
Cho nên Phó Quân mỗi ngày đều phải dậy sớm một tiếng mới có thể không đến muộn, mà hôm nay chẳng biết vì sao, anh có dậy muộn một chút.
Phó Quân không để ý đến cô, bước chân vẫn không ngừng.
Dung Cẩn gọi đoàn xe đi theo bước chân của anh, lúc đến bên cạnh anh nói tó: “Nói anh đó, Phó Quân, lên đây!”
Phó Quân cuối cùng dừng bước lại, quay đầu nhìn cô một cái, không có động tĩnh gì: “Tôi tự đến trường là được rồi.”
Dung Cẩn nhìn đồng hồ, nói: “Lúc này anh đi bộ sẽ muộn.”
Phó Quân dừng lại, nhớ tới đầu sỏ đêm qua làm cho mình mất ngủ, lại càng không muốn thấy Dung Cẩn, cất bước muốn đi tiếp.
Dung Cẩn nói: “Là anh tự lên, hay là tôi cho người đi bắt anh lên?”
“Cô?”
Phó Quân lại dừng lại, xoay đầu lại, giọng nói lạnh lùng nói: “Cẩn tiểu thư lúc nào cũng chỉ biết uy hϊếp người khác sao?”
Dung Cẩn không chút ngượng ngùng, ôm cánh tay nói: “Anh mới quen biết tôi à?”
Phó Quân chán nản, rơi vào đường cùng, đành phải lên xe.
Hai người cùng ở trong một không gian kín mít, Phó Quân cả người đều căng thẳng, ngồi bên cạnh giống như sợ Dung Cẩn sẽ đột nhiên nhào tới giở trò đồϊ ҍạϊ với anh.
Dung Cẩn liếc mắt: “Kể cả tôi thèm muốn anh thì khi đối diện với khuôn mặt khiến anh chán ghét này, anh cũng không cứng lên nổi đâu.”
“Cô…”

Bình luận

Để lại bình luận