Chương 52

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.
Không khí yên tĩnh tới độ ngột ngạt, trái tim Phó Vân cũng dần trở nên nặng nề.
Dung Cẩn không biết giờ phút này đang có hai nam sinh đợi câu trả lời, mà cô thì đấu tranh nội tâm vì không biết phải đáp lại như thế nào.
Nếu nói lần đầu tiên là cô trúng thuốc là vì thân bất do kỷ, vậy thì đêm qua cô thật sự bị ép buộc ngay từ đầu.
Tuy rằng không thể gọi là nhẫn nhục chịu đựng, nhưng quả thật cô có kiêng kỵ Phó Vân, chỉ vì cô cảm thấy anh nắm giữ quyền sinh sát của mình ở trong tiểu thuyết.
Nếu không dựa vào thân phận của cô, bấm gọi cho đường dây nội bộ, kêu một hai vệ sĩ vào cũng có thể xử lý được anh giống xử lý Trần Dịch.
Hơn nữa trong tiềm thức cô vẫn luôn cho rằng, dù mình có hạ quyết tâm muốn trừng trị Phó Vân thì chưa chắn đã được toại nguyện.
Suy cho cùng anh là nam chính, sao lại không có hào quang nam chính để mà bị nữ phụ đánh chết được?
Sự im lặng của cô ở trong mắt Lạc Ngôn Phong trở thành thừa nhận trá hình, hắn xoa xoa đầu cô, trấn an nói: “Đừng lo lắng, dù sao em cũng không phải là cô ta nên không cần phải bị hắn khống chế, nếu em không ứng phó được thì cứ đến chỗ anh.”
Dung Cẩn lắc đầu, “Không cần, tạm thời gã vẫn chưa làm gì được em.”
Ngoại trừ thích kéo cô làʍ t̠ìиɦ, cô cũng không nhận thấy hiện giờ Phó Vân có lý do để làm hại mình.
Lạc Ngôn Phong im lặng một lát, nhưng cũng tôn trọng quyết định của cô, “Vậy chờ anh tìm được cách rời khỏi đây rồi sẽ đến dẫn em đi.”
Dung Cẩn nhớ đến cha mẹ và anh trai cưng chiều mình, móng tay hơi đâm vào lòng bàn tay, ép mình đừng nghĩ thêm nhiều nữa, “Được.”
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Phó Vân ẩn hiện trong khung cảnh tranh tối tranh sáng.
Anh im lặng rồi xoay người xuống lầu, khi đang đi trong phòng khách, con mèo Ba Tư làm ổ ở góc bàn trà đi tới cọ thân mật lên ống quần anh, giống như quên sạch mối thù bị rơi xuống nước vào đêm đó.
Phó Vân cúi đầu nhìn nó, sự nham hiểm lan rộng nơi đáy mắt.
……
Phó Vân đến nơi ở của Phó Hoài An, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Phó Hoài An nhìn con trai mình, có chút vẻ kinh ngạc: “Sao con lại về rồi?”
Nói rồi lại xới thêm một bát cơm, đặt lên bàn ăn.
Phó Vân tự nhiên ngồi bên bàn ăn, không khách khí mà bưng bát cơm lên, “Quay về gặp lớn tiểu thư.”
Vốn Phó Vân về mang theo mục đích này, nhưng cô thật sự tặng cho anh một bất ngờ.

Bình luận

Để lại bình luận