Chương 53

Phó Hoài An luôn yên tâm về đứa con trai này, nghe xong cũng không không nghi ngờ gì, “Hiện giờ lớn tiểu thư thế nào rồi?”
Phó Vân khựng lại, mới nhớ ra bởi vì buổi sáng Dung Cẩn không ngồi xe đi học, anh lấy lý do cô bị cảm nặng để lấp liếʍ cho qua.
“Không tốt lắm.” Phó Vân đặt bát cơm xuống, ánh mắt khóa chặt cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì, “Có thể khoảng thời gian tới cô ấy sẽ không thể đi học.”
“Vậy thì nghiêm trọng quá rồi.” Phó Hoài An thấy hơi lo, khẽ nhíu mày, “Gần đây lớn tiểu thư đối xử với con khá tốt, trong khoảng thời gian này con có rảnh thì giúp cô ấy học bù những môn đã nghỉ đi.”
Phó Vân nhìn phó Hoài An, nhìn chăm chú đến độ khiến ông căng thẳng.
Phó Hoài An sờ mặt mình, không rõ nguyên do, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Phó Vân đứng dậy nói: “Cha nói đúng, con đi chuẩn bị một ít đồ, dù sao lớn tiểu thư sinh bệnh cũng cần người chăm sóc.”
“Vậy được.” Phó Hoài An nhìn bóng lưng cao lớn của Phó Vân, cảm giác cứ thấy kỳ lạ nhưng không thể nói ra được là kỳ ở đâu.
Ban đêm.
Dung Cẩn tiễn Lạc Ngôn Phong cùng cô bôn ba cả một ngày về, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi mà nằm vật trên giường.
Con mèo Lạc Ngôn Phong tặng cô đã biến đâu mất.
Ngay khi tìm kiếm khắp căn biệt thự cũng không tìm thấy đâu
Cô tra xét cả một ngày, cũng gặng hỏi cả một ngày nhưng vẫn không tra ra kẻ gây chuyện.
Sau nỗi khổ sở còn có cảm giác khủng hoảng như bị chết chìm, cô cứ có cảm tưởng là người kia làm ra cho cô xem.
Cô vốn tưởng bản thân sẽ mất ngủ, nhưng chẳng biết mí mắt bắt đầu nặng xuống từ lúc nào…
Giấc ngủ này của Dung Cẩn cực kỳ xấu, mơ toàn thứ kỳ quái lạ lùng.
Có cảnh tượng nguyên thân có gương mặt giống hệt cô bị hơn hai mươi người đàn ông thay phiên hãʍ Ꮒϊếp, có cảnh tượng cha mẹ và anh trai mất ăn mất ngủ tìm kiếm cô khắp nơi nhưng không được, có quá trình con mèo Ba Tư màu trắng bị xé rách bởi một đôi tay xinh đẹp tột cùng.
Giấc mơ này dài dằng dặc, dài đến mức cô tưởng mình sẽ phải sống trong mơ cả đời, cho đến khi các giác quan của cơ thể dần khôi phục, âm thanh bên tai cũng dần rõ ràng.
Cô đột nhiên mở mắt, trước mắt xuất hiện một mảnh hắc ám, chỉ có tiếng thở dốc thô nặng bên tai cùng cảm giác đau rát khi bên dưới bị xỏ xiên không ngừng, thể hiện rõ cô đang trải qua chuyện gì.
Đột nhiên cô giật mình sau đó là phát hiện hai tay đều bị trói, đôi mắt bị che khuất.
“Ai đấy?”
Dung Cẩn hỏi theo bản năng nhưng rồi phản ứng lại trong nháy mắt, có thể trắng trợn không kiêng nể gì như thế này còn là ai được nữa.
Mắt nhìn không thấy gì, tay cũng không thể nhúc nhích, Dung Cẩn phun ra một sợi tóc chẳng biết đã rơi vào miệng từ lúc nào, “Phó Vân, anh điên rồi!”

Bình luận

Để lại bình luận