Chương 56

Phó Vân ôm chặt lấy cô, dây dưa không dứt: “Đại tiểu thư, sao em không kêu lên đi? Là sợ người khác nhìn thấy bộ dạng này hay là không nỡ khiến tôi bị thương, hay còn có nguyên nhân khác, hửm?”
Dung Cẩn chỉ là trừng mắt nhìn anh, không nói gì.
Phó Vân cũng không vội, dươиɠ ѵậŧ chặn ở hoa huyệt mà cọ đi cọ lại, “Tôi vẫn có vài thắc mắc, nếu như tiểu thư không phiền lòng thì không bằng hôm nay giải thích cho tôi đi.”
Nói rồi anh giơ bàn tay ướt mồ hôi lên, tỉ mỉ miêu tả đường nét của Dung Cẩn, “Tại sao lớn tiểu thư ngày xưa lại đột nhiên giống như biến thành một con người khác, đột nhiên đối xử tốt với Phó Vân.”
“Tại sao lớn tiểu thư có thành tích thê thảm lại biết Further Mathematics.”
“Tại sao lớn tiểu thư ghét động vật lại thích mèo.”
“Tại sao lớn tiểu thư phải sợ một thằng nghèo hai bàn tay trắng đến vậy, còn năm lần bảy lượt nhân nhượng cho sự làm càng của anh.”
“Em có thể nói cho anh biết không?”
Dung Cẩn khẽ mím môi, vẫn im lặng không lên tiếng.
“Hoặc phải nói,” Phó Vân giống như cũng đoán được phản ứng của cô, phối hợp nói, “Cẩn tiểu thư, lớn tiểu thư, Dung Cẩn, là em sao?”
Dung Cẩn vốn tưởng vào thời điểm mình bị vạch trần hẳn sẽ hoảng loạn đến run chân, nhưng khi giây phút này tới, lòng cô lại thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
“Đúng như anh nghĩ, em không phải lớn tiểu thư của lâu đài này.”
Phó Vân sửng sốt, cho dù đã có phán đoán trong lòng nhưng cũng không ngờ chính miệng cô sẽ thừa nhận.
Buột miệng hỏi: “Vậy em là ai? Dung Cẩn đâu? Tại sao lại giống cô ta đến như vậy?”
Dung Cẩn nhìn anh, “Anh thật sự muốn nghe?”
Trong lòng Phó Vân dâng lên nổi bất an, anh chần chờ nói: “Em nói, anh nghe.”
Dung Cẩn nghe vậy, quay đầu nhìn vườn hồng bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.

Phó Vân áp vào ngực Dung Cẩn, sau khi nghe Dung Cẩn nói từng chữ một, đáy mắt tràn đầy khϊếp sợ cùng hoang đường.
“Cho nên em nói nếu đi cùng Lạc Ngôn Phong thì sẽ trở về được thế giới cũ?” Chính anh cũng không biết, vừa dứt lời thì run lên.
Dung Cẩn “Ưm” một tiếng.
“Không được!” Phó Vân càng ôm chặt cô hơn khiến Dung Cẩn cau mày, “Em không được đi cùng hắn!”
Dung Cẩn trợn trắng, tại sao anh lại hành động như một con chó bị cướp thức ăn vậy?
Vốn tưởng vừa mới làʍ t̠ìиɦ với cô xong, tính chiếm hữu của tiểu dươиɠ ѵậŧ lại tái phát rồi, hiện tại xem ra anh thật sự thích cô?
Nghe thấy thanh âm hốt hoảng của anh, Dung Cẩn không biết sao tâm lạnh ngắc bây giờ lại mềm nhũn ra.
“Bên đó có cha mẹ và anh trai của em.”

Bình luận

Để lại bình luận