Chương 57

Cô có ý muốn khuyên giải anh.
Nhưng bên này có anh mà!
Mặc dù trong lòng Phó Vân đang gào thét nhưng lại không phát ra một thanh âm nào.
Nhớ tới những chuyện mình đã làm với cô, lý nào cô lại chọn anh mà vứt bỏ người thân cơ chứ?
Huống hồ giờ đây anh còn đang giam cầm cô.
Nghĩ đến đây, Phó Vân vội vàng cởi trói cho Dung Cẩn, nhưng ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng, tựa như chỉ cần anh lơ đãng một chút thì cô sẽ chạy trốn.
“Dung Cẩn, anh sai rồi.” Anh cọ cổ cô, chân thành xin lỗi.
Dung Cẩn tức khắc có chút buồn cười nói: “Nếu như lần này sự việc lỗ mãng, em tiếp nhận, nhanh lên một chút, em muốn đi tắm.”
Cảm giác nhớp nháp ở trên người thật khó chịu.
“Đừng mà.” Phó Vân không có ý định đứng dậy, “Em có thể đừng đi không?”
Anh không muốn tất cả điều này đều trở nên vô ích, khi anh tỉnh lại khỏi giấc mộng này thì cô lại trở thành lớn tiểu thư ương ngạnh.
“Giờ nói cái này còn hơi sớm.” Dung Cẩn nói: “Còn chưa biết Ngôn Phong có thể nghiên cứu được cách để quay về được không, mà nếu có thì đến khi nào mới nghiên cứu ra, vậy nên chuyện trở về chẳng phải là chuyện em có thể quyết định.”
Trong ánh mắt Phó Vân lóe lên một tia hắc ám, cố chấp nói: “Dù hắn nghiên cứu ra thì em cũng không thể rời đi.”
Không thể rời xa anh.
Dung Cẩn rũ mắt nhìn đỉnh đầu xù xù của anh, quyết định chuẩn bị tâm lý trước cho anh. “Nếu là chuyện em không thể kiểm soát thì sao? Giống như khi em đến đây, đột nhiên có một ngày nào đó em mở mắt ra đã quay về thế giới cũ, đây là chuyện không thể nào… Ưʍ…”
Như là không muốn nghe cô nói những điều xui xẻo như vậy, Phó Vân hùng hổ ngăn chặn bằng một nụ hôn.
Dung Cẩn bị hôn thiếu dưỡng khí trầm trọng, đến khi sắp chết đến nơi thì Phó Vân mới buông cô ra nhưng rồi vẫn áp môi cô, thở hổn hển nói, “Anh sẽ không để em rời xa anh.”
Dung Cẩn cảm thấy mình cứ như bị cột chặt cùng với một món đồ trang sức hình người, từ sau cái ngày thẳng thắn hết mọi thứ với Phó Vân, người này hận không thể dính sát bên người cô từng giây từng phút.
Thực tế là anh cũng làm như vậy.
Đi học cùng cô, ăn cơm cùng cô, thậm chí là dù có đi vệ sinh cũng không cách cô nửa bước!
Vào ban đêm anh cũng bám lấy cô như một con bạch tuộc, hạ bộ cắm chặt vào cơ thể cô lúc ngủ cũng không rút ra.
Dường như anh sợ rằng chỉ cần không để mắt đến cô một giây thôi thì cô sẽ biến mất.
Dung Cẩn thực sự nghi ngờ liệu cô nên thổ lộ chuyện này với anh không.

Bình luận

Để lại bình luận