Chương 7

Thẩm Lạc Bạch bây giờ vẫn còn chưa biết được đây là thiết kế của người máy, khi dòng điện nóng ấm kia bắn vào bên trong Thẩm Lạc Bạch còn hết hồn, thế mà có thể bắn tinh thật.

“Tinh dịch” rót đầy vào người anh không chừa một giọt.

Thẩm Lạc Bạch cưỡi ngựa xong thì rất mệt, cả người không còn chút sức nằm trên ngực của Giang Yến, đợi Giang Yến bắn hết.

Thế nhưng bắn một lúc rồi, Thẩm Lạc Bạch cảm giác bụng của mình căng trướng nhưng Giang Yến vẫn còn chưa bắn xong.

Từng dòng nóng hổi bắn vào trong cơ thể.

Mặt Thẩm Lạc Bạch đỏ chót: “Sao mà anh vẫn còn chưa xong nữa… Em nuốt không nổi nữa rồi.”

Anh ngượng chín mặt, bởi vì anh chợt nhận ra đây rất có thể là hình thức giao lưu duy nhất với anh của hắn ngoại trừ tăng độ hảo cảm ra trong trạng thái say ngủ, nhưng mà… cũng không cần phải bắn lâu vậy đâu.

Thẩm Lạc Bạch như sắp thiền tới nơi, cả người mềm nhũn co rụt trên thân Giang Yến.

Hạ thể của hai người dính chặt vào nào, Thẩm Lạc Bạch thỉnh thoảng còn hơi cọ cọ, anh không muốn làm nữa nhưng mà cọ thế này cũng thoải mái lắm.

Người máy AI tốt vậy đó, không cần phải đi tẩy rửa, còn có thể cảm nhận được khoái cảm được bắn vào trong.

Cả người anh như sắp tan ra, Thẩm Lạc Bạch cuộn tròn trong ngực Giang Yến cảm nhận nhiệt độ của người máy.

Rõ ràng chỉ là một cỗ máy lạnh lẽo thế nhưng lại có thể có được nhiệt độ ấm áp như người thường.

Hệt như thật sự có người đang ôm lấy anh, ở bên cạnh anh.

Thẩm Lạc Bạch vẫn còn chưa thoả mãn nhìn chằm chằm Giang Yến, ngày mai là ngày nghỉ về nhà mỗi tháng một lần của học sinh cấp ba nội trú nên không cần đi làm, anh có thể ở cùng chồng yêu cả ngày luôn.

Mới nghĩ thôi là đã thấy thích rồi.

Tay của anh vuốt ve trên cơ thể máy móc của Giang Yến, sức mạnh của đồng tiền đúng là vĩ lớn thật, xúc cảm này chắc phải vote 5 sao luôn, cơ bắp cũng tuyệt nữa.

Lần đầu tiên cưỡi ngựa rất mệt nên Thẩm Lạc Bạch cũng lười đi tắm, cứ thế nằm rúc vào trong lòng của Giang Yến ngủ.

Nói thật thì sống một mình nhiều năm vậy rồi, bỗng dưng sáng sớm tỉnh dậy thấy có một anh đẹp trai xa lạ đang ngủ bên cạnh mình thì ai cũng không phản ứng lại kịp đâu.

Đầu óc Thẩm Lạc Bạch trống rỗng: “Vãi l?!”

Lúc này, anh đang ngủ trong lòng của một anh đẹp trai khoả thân, gương mặt anh tuấn không chút tì vết đang nằm đối diện anh.

Chuyện gì vậy nè!?

Đầu óc Thẩm Lạc Bạch bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng cho ra được một kết luận, ok, đây là chồng yêu của anh, thế thì không sao rồi.

Nếu đây đã là ông xã của riêng anh rồi thì anh đòi một xíu ngọt ngào chắc cũng không có gì quá đáng đâu ha?

Thẩm Lạc Bạch mím môi rũ mắt xuống nhìn đôi môi gợi cảm của Giang Yến, nhắm hai mắt lại hôn lên.

Rất mềm, có độ ấm, rất thoải mái.

Hôn chào buổi sáng.

“Ding dong.”

Độ hảo cảm tăng lên 1 điểm.

Trong lòng Thẩm Lạc Bạch nở hoa tưng bừng, áaaaaa, chồng yêu của anh quá chiều anh luôn rồi á, độ hảo cảm 100 điểm chẳng phải dễ dàng như trở lòng bàn tay thôi sao?!

Nghĩ thế anh lại hôn thêm cái nữa, sau đó nói: “Cảm ơn chồng!”

Rời giường xong nấu linh tinh chút đồ ăn, sau đó lại mua thêm mấy bộ đồ cho chồng mình, không thể để chồng yêu khoả thân như vậy mãi được.

Thật ra khoả thân mãi cũng không tệ.

Nhưng mà làm vậy thì trông anh có vẻ biến thái lắm.

Trên app có tất cả thông tin của người máy, bao gồm cả chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng và “kích cỡ” của người máy,

Ánh mắt vẫn không nhịn được chú ý tới dòng chữ 20cm kia, Thẩm Lạc Bạch lại nhớ đến chuyện đêm qua, mặt hơi ửng đỏ.

Bình tĩnh bình tĩnh, Thẩm Lạc Bạch bình tĩnh lại, còn phải đi mua quần áo cho Giang Yến nữa.

Hít sâu thở đều vài hơi.

Được rồi, anh bình tĩnh lại rồi.

Anh cửng rồi, chỉ mới nhìn thấy một dòng 20cm thôi mà anh đã cứng rồi.

Bình luận

Để lại bình luận