Chương 3

Thẩm Vũ Lâm nhìn Đường Đường xinh đẹp chói mắt nở nụ cười, trong lòng rùng mình một cái, là không bao giờ gặp nữa, hay sẽ thật sự, gặp lại?
Trông dáng người và tướng mạo của Đường Đường, nếu sau lưng có người nâng đỡ, cô cảm thấy không phải người tầm thường.
Thật hối hận, nhưng may mắn là mình không mở miệng, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, đáng tiếc Đường Đường không có hứng thú nhìn.
Cô ưu nhã lên xe, xe lao vút chạy đi.
Thẳng đến khi xe đi xa, Thẩm Vũ Lâm rốt cuộc không nhịn được, quay đầu phát hỏa với Tô Xán,
“Cô không phải nói cô ta không ai quan tâm sao?”
Tô Xán hơi hơi rụt lại, nhỏ giọng nói,
“Tôi cũng không biết…”

“Cô thì biết cái gì!”
, Thẩm Vũ Lâm hiện tại hối hận muốn chết, nếu Đường Đường trả thù thật thì làm sao bây giờ!
Nhìn thấy Tô Xán co rúm lại càng thêm phát hỏa, mắng một tiếng
“Phế vật”
tức muốn hộc máu rời đi.
Những người còn lại nhìn vào mắt nhau sau đó cũng tụm năm tụm ba rời khỏi.
Đường Đường thật sự không nghĩ tới mình vừa mới đi, kẻ thù đã nội chiến.
Cô cũng không có thời gian suy nghĩ này nọ mà phải nghiêm túc nhớ lại thân thế Đường Đường.
Đường Đường là được cha mẹ nuôi nuôi lớn.
Mẹ ruột cô cùng cha nuôi thật ra là cô nhi trong Viện phúc lợi, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Cha nuôi vẫn luôn vô cùng thích mẹ Đường Đường, nhưng mẹ Đường Đường lại thích người khác.
Khi bà trở về tìm cha nuôi thì trong bụng đã có Đường Đường.
Cha nuôi không vì thế mà trách cứ việc mẹ Đường Đường phản bội lời thề ngày niên thiếu, ngược lại ông còn đem mẹ Đường Đường chăm sóc chu đáo, còn cầu hôn bà.
Mẹ Đường Đường vẫn luôn không đáp ứng, cho đến khi Đường Đường được sinh ra.
Cha nuôi đồng ý sẽ xem Đường Đường như con ruột mà chăm sóc, lúc này mẹ Đường Đường rốt cuộc cũng vui mừng cười cười.
Nhưng ngày hôm sau, bà dùng một liều thuốc ngủ mà kết thúc sinh mạng mình…
Lúc trước không cảm thấy có gì, bây giờ nghĩ đến, khóe mắt Đường Đường co giật, này cũng quá cẩu huyết rồi.
Cha nuôi thật sự rất yêu mẹ Đường Đường, cái chết của bà khiến ông cực kỳ bi thương.
Nhưng ông một chút cũng không trách mẹ Đường Đường đã ném một gánh nặng cho ông, thậm chí ông còn cảm thấy may mắn vì bà đã để lại đứa bé.
Ông thề sẽ đem tất cả những gì mẹ Đường Đường không thể cho Đường Đường đều bù đắp hết cho cô.
Chẳng qua khi đó công ty cha nuôi phát triển rất được, cả ngày bận rộn đến tối mịt, việc chăm sóc Đường Đường cũng là có lòng mà không có lực, vì thế lúc này, mẹ nuôi xuất hiện!
Cha nuôi tuy chỉ là một cô nhi nhưng tướng mạo đoan chính, năng lực xuất chúng, người thích ông thật sự không ít.
Mẹ nuôi cũng là một trong số đó.
Bà là nhân viên trong công ty cha nuôi, sau khi biết được hoàn cảnh của ông liền chạy đi tìm, vô cùng thành khẩn nói bà thật sự rất thích ông, không quan tâm ông bận như thế nào, hứa hẹn sẽ cùng ông đem Đường Đường nuôi lớn.
Cha nuôi lúc đầu còn cự tuyệt, nhưng mỗi lần ông đem Đường Đường đến công ty bà đều quan tâm chăm sóc Đường Đường, lâu dần cha nuôi cảm động.
Cuối cùng ông đồng ý cùng mẹ nuôi kết hôn.
Mẹ nuôi từ chức chuyên tâm ở nhà nuôi dưỡng đứa trẻ.
Không lâu sau, mẹ nuôi mang thai, sinh ra một cô em gái cho Đường Đường tên Đường Hân.
Trước khi Đường Đường bảy tuổi, ở trong nhà vẫn luôn nổi trội hơn Đường Hân.
Nhưng sau bảy tuổi, cha nuôi bất hạnh bị ung thư buông tay trần thế, ngày lành của Đường Đường rốt cuộc cũng kết thúc.
Cha nuôi vừa mất, mẹ nuôi đã lộ ra bộ mặt thật, nghẹn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể bộc phát ra ngoài.
Đặc biệt nhìn Đường Đường càng ngày càng giống mẹ ruột, nhớ tới ảnh chụp ông xã để trong ví nhiều năm như vậy, bà càng thêm căm hận Đường Đường.
Vì thế tiểu công chúa lúc trước đã hoàn toàn biến thành tiểu đáng thương, sinh hoạt mỗi ngày càng thê thảm.
Sau này Đường Đường từ Đường Hân mà biết được chương trình tuyển chọn ngôi sao.
Nhờ vào vẻ ngoài xuất sắc mà trúng cử và trở nên nổi tiếng, rốt cuộc cũng có thể ngẩng mặt nhìn trời, kết quả lại vì đắc tội với Bách Thần và Nhan Nghiên mà bị công ty quản lý từ bỏ.
Chỉ cần tượng tượng khi trở về chịu sự trào phúng của mẹ nuôi mà em gái, Đường Đường thật sự tâm hóa tro tàn.
Nhưng đúng lúc này lại xuất hiện một quý nhân.
Minh Thiếu Diễm, một người đàn ông đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, đón cô trở về.
Đường Đường rốt cuộc biết được cha ruột là ai, thế mà lại là Minh gia lớn thiếu gia của Thánh Ngu!
Chẳng qua cha mất sớm nên Đường Đường chỉ có một thân một mình, còn người đón cô trở về là chú nhỏ, Minh Thiếu Diễm.
Từ đây, Đường Đường tâm hóa tro tàn nhanh chóng được bơm máu sống dậy, bắt đầu cuộc hành trình tìm chết một đi không trở lại.
Cuộc sống tốt đẹp cũng không ngăn nổi Đường Đường cố gắng.
Lúc bắt đầu không thể tin được, Đường Đường vô cùng bất an, nhưng sau đó lại yên tâm thoải mái hưởng thụ.
Cô cảm thấy Minh gia đã thiếu nợ mình nên càng không thèm kiêng nể gì.
Tin vào lời nói của những kẻ không có ý tốt, muốn tranh đoạt quyền hành của Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm vốn dĩ không có hảo cảm với cô nay lại càng thêm chán ghét, cuối cùng biết được kỳ thật Đường Đường không phải là tiểu thư Minh gia, lúc đấy Minh Thiếu Diễm không chút lưu tình đuổi cô ra ngoài.
Sau khi Đường Đường thân bại danh liệt, say rượu lái xe gây tai nạn mà chết.
Trong tiểu thuyết có nhắc đến một chi tiết nhỏ về Minh Thiếu Diễm, thời khắc biết được Đường Đường đã chết, thần sắc Minh Thiếu Diễm lãnh đạm, tựa như người chết kia chỉ là một kẻ râu ria nào đó, cũng tựa như anh đã sớm biết chuyện gì sẽ phát sinh.
Mục bình luận ở chương ấy, mọi người đều đoán có phải cái chết của Đường Đường liên quan đến Minh Thiếu Diễm.
Bởi vì xe Đường Đường được phát hiện bị hỏng phanh, mà Minh Thiếu Diễm thật sự cũng không hề thích Đường Đường.
Hay nói đúng hơn chính là anh căm hận Đường Đường.
Dù sau thì Minh lớn thiếu gia, anh trai Minh Thiếu Diễm, cũng chính là cha trên danh nghĩa của Đường Đường đã gián tiếp hại chết mẹ Minh Thiếu Diễm, Minh phu nhân.
Vì thế việc Minh Thiếu Diễm ghi hận Đường Đường hoàn toàn có lý do.
Hơn nữa những việc mà Đường Đường làm, liên kết với chi thứ hai và chi thứ ba của Minh gia đối phó Minh Thiếu Diễm thì khả năng Minh Thiếu Diễm gϊếŧ chết cô thật sự không nhỏ.
Trước kia xem tiểu thuyết chỉ thấy thật sảng khoái, hiện tại mình lại biến thành Đường Đường, cô cảm thấy cổ mình có hơi lạnh.
Cô dùng sức nhớ lại một chút, thời điểm Đường Đường bị đuổi ra ngoài là hai mươi ba tuổi, lúc mất là hai mươi bốn tuổi, còn hiện tại Đường Đường mới mười tám tuổi.
Cô lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Tạm thời cô vẫn rất an toàn.
Xe vững vàng chạy, Đường Đường liếc mắt nhìn chú lái xe, không nhớ được người này là ai, nên xưng hô thế nào, nhưng có thể xác định được đây là tài xế của Minh Thiếu Diễm.
Thật ra Minh Thiếu Diễm một chút cũng không định đón Đường Đường trở về, nhưng lại không thể làm được gì với cả nhóm bảy cô tám dì ở Minh gia.
Thật thảm, Đường Đường thầm nghĩ.
Cảm thán xong lại nhớ đến tìm cảnh hiện tại của chính mình.
Nhìn đi, vẫn là cô thảm hơn.
Trong tiểu thuyết, miêu tả về Minh Thiếu Diễm thật sự không ít.
Thật ra cũng không phải bởi vì Đường Đường, mà bởi vì Minh Thiếu Diễm là một trong ba nhân vật nam quan trọng nhất truyện.
Chẳng qua người cuối cùng ôm được mỹ nhân về lại là Bách Thần.
Tác giả viết ba nhân vật nam, nội tâm như chó săn nhỏ với một thân khí chất anh hùng, minh tinh Bách Thần.
Người cùng Đường Đường đính hôn nhưng lại thích Nhan Nghiên, hào môn lớn thiếu gia, Thẩm Minh Vũ.
Còn lại là đầu rồng giới giải trí Minh Thiếu Diễm.
Căn cứ theo miêu tả của tiểu thuyết, hiện giờ Minh Thiếu Diễm mới hai mươi bảy tuổi, đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, tự tin, anh tuấn, thành công, ngập tràn mị lực.
Đáng tiếc một quyển tiểu thuyết về chính mình, nhìn chuyện tình cảm của chính mình thì cho dù là ai cũng cảm thấy muốn tận thế, cho nên đối với suất diễn của các nam chính, cô còn xem không cẩn thận bằng nữ phụ Đường Đường.
Bây giờ hồi tưởng về Minh Thiếu Diễm, trong đầu cô chỉ có một ấn tượng sâu sắc nhất là đáng sợ.
Có hai loại ý nghĩ đáng sợ, thứ nhất là bởi vì Minh Thiếu Diễm là người cực kỳ hà khắc, mỗi một việc đều cần phải rành mạch, làm sai sẽ nhận, làm nhiều hơn nói.
Đối với người khác đã hà khắc thì đối với chính mình càng hà khắc hơn, anh tựa như một thiết bị máy móc vĩnh viễn duy trì trạng thái hoàn mỹ nhất.
Ví dụ tài xế tới đón cô ngày hôm nay, đúng mười giờ tới cửa, không sai một giây một phút.
Cũng vì nguyên nhân đó mà khiến cho Minh Thiếu Diễm bao giờ cũng tỉnh táo và thực tế.
Không một người phụ nữ nào có thể tiến vào mắt anh, bởi vì anh chưa bao giờ tin tưởng vào tình yêu.
Tình yêu đối với anh là một thứ gì đó không ổn định, có thể biến đổi bất cứ lúc nào.
Thẳng đến khi thích Nhan Nghiên, bị sự ưu tú của Nhan Nghiên hấp dẫn, thì suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện sa vào.
Cũng vì vậy mà nhân vật nam Tiểu Chanh thích nhất là Minh Thiếu Diễm, cô ấy còn kích động mà lên Wechat phát bài thổ lộ.
Đáng tiếc nhìn tên mình trong truyện, Đường Đường không cảm thấy vui, chỉ cảm thấy nổi da gà.
Loại đáng sợ thứ hai chính là, Minh Thiếu Diễm đối với Đường Đường vừa có hận ý và địch ý.
Cô thật sự có chút hoài nghi, Đường Đường một lòng tìm đường chết có phải cũng có phần Minh Thiếu Diễm dẫn đường hay không.
Đường Đường không khỏi giật mình một cái.
Ở phía

Bình luận

Để lại bình luận