Chương 6

nghiêm cẩn.
Chỉ là tỉ lệ dáng người anh cực tốt, từ tây trang có thể phát họa ra hình dáng vai rộng eo thon chân dài hoàn mỹ.
Khuôn mặt tuấn mỹ không thua bất kỳ minh tinh nào, thoạt nhìn anh như người mẫu thời thượng chuẩn bị tỉ mỉ để bất cứ lúc nào cũng có thể thu hút ánh sáng từ những máy ảnh trên sàn.
Minh Thiếu Diễm nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, mày rõ ràng nhăn lại, sau đó giơ tay về phía sô pha cách bàn làm việc hơn ba mét, tích chữ như vàng mở miệng.
“Ngồi.”
Đường Đường dùng dư quang liếc nhanh qua đồng hồ đã điểm lúc mười một giờ năm phút và khoảng cách phần bên trái sô pha rất gần bàn làm việc.
Cô không tiếng động mắng Bách Thần một câu, sau đó ngồi vào bên phải chiếc sô pha mà Minh Thiếu Diễm chỉ.
Bây giờ là mười một giờ năm phút sáng, nếu Đường Đường không đoán sai thì có lẽ Minh Thiếu Diễm nghĩ thời gian cô đến hẳn là mười một giờ đúng.
Năm phút đồng hồ đến trễ này, Đường Đường lãng phí để dạy cho Bách Thần như thế nào để làm người.
Tuy rằng giáo dục Bách Thần cách tôn trọng người khác rất có ý nghĩa, nhưng so sánh với ấn tượng đầu tiên dành cho Minh Thiếu Diễm, Đường Đường cảm thấy thật là mệt mỏi quá độ.
Đường Đường trước tiên phân tích tình cảnh hiện tại của chính mình.
Tự tìm đường chết sau đó bị toàn mạng mắng, đắc tội Bách Thần, Nhan Nghiên và một loạt lão tiền bối.
Trong vòng giờ không có ai dám dùng cô, bên ngoài không gây thiện cảm cho người xem, bên trong bị chính mình chặt đứt đường lui, thật sự thảm đến không thể thảm hơn.
Cái này còn chưa tính, bởi vì cô không nói tiếng nào liền chạy đi tham gia chương trình, ba tháng không đi học, bị trường học đuổi.
Chuyện này mẹ nuôi tuyệt đối sẽ không bỏ tiền cho cô đi học lại.
Tình cảm hiện tại của Đường Đường có thể dùng hai chữ cùng đường để khái quát.
Cho nên Đường Đường đã dũng cảm đưa ra quyết định sẽ ôm chặt cái đùi Minh Thiếu Diễm này.
Nếu muốn ôm đùi tốt thì ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Kết quả vì Bách Thần mà để chậm trễ, Đường Đường bây giờ phải cân nhắc nên dùng biện pháp để cứu chữa.
Lúc này Đường Đường có chút hối hận trước kia không đọc thật kĩ suất diễn của các nhân vật nam.
Cố gắng hồi tưởng những thứ Minh Thiếu Diễm thích trong tiểu thuyết, nhưng tất cả những gì cô nhớ được đều là mấy việc râu ria ví như Minh Thiếu Diễm thích uống cà phê Lam Sơn.
Vì thế cô chỉ có thể điều chỉnh dáng ngồi một chút, rụt rè lên tiếng chào hỏi,
“Chào Minh đổng.”
Tuy rằng không có nhiều hiểu biết về Minh Thiếu Diễm, nhưng trực giác nói cho cô, nghe lời luôn luôn đúng.
Maybe.
Nghe tiếng nói, rốt cuộc Minh Thiếu Diễm cũng nâng mí mắt quý giá của anh lên, nhìn vào hai mắt Đường Đường.
Thật giống, ánh mắt Minh Thiếu Diễm trầm xuống.
Cô và người đàn bà trong ảnh chụp mà Minh Thiếu Phạn xem không biết bao nhiêu lần một ngày thật giống, đáng ghét giống nhau, đều làm cho người khác chán ghét.
Minh Thiếu Diễm cũng chỉ mới biết được vài ngày trước, anh vẫn còn một người cháu gái, tin tức này là từ bên chi thứ ba truyền ra ngoài.
Chi thứ nhất Minh gia Minh Thiếu Phạn sau khi chết liền truyền lại cho Minh Thiếu Diễm, nhưng cố tình chi thứ nhất lại nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong Minh gia.
Hiện giờ chi thứ nhất truyền lại cho anh khiến mấy người cô chú kia ghen ghét đỏ mắt, cho nên mới hao hết tâm tư, tìm được Đường Đường.
Minh Thiếu Diễm sau khi biết được tin tức, bước thứ nhất sai người điều tra tư liệu về Đường Đường, bước thứ hai lấy gen xác nhận thân phận Đường Đường, bước thứ ba chính là kêu người đưa Đường Đường đến gặp anh.
Đường Đường đón ánh mắt không hữu hảo của Minh Thiếu Diễm liền trả lại cho anh một nụ cười khéo léo lại ngoan ngoãn.
Trong mắt Minh Thiếu Diễm, Đường Đường bởi vì mỉm cười mà ẩn hiện lúm đồng tiền trên má khiến anh khựng vài giây, sau đó bên môi kéo ra một độ cung nhàn nhạt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ,
“Biết tôi là ai không?”
Đường Đường gật đầu.
“Biết vì sao lại tới đây không?”
Đương nhiên biết, Đường Đường thầm nghĩ, nhưng cô vẫn lắc đầu thành thật trả lời,
“Không biết.”
Từ tư liệu có nói Đường Đường hay ẩu đả đánh nhau khi dễ bạn học, là một lớn ca hàng thật giá thật ở trường, bây giờ ngoan ngoãn thật sự có chút ngoài dự đoán.
Cái suy nghĩ này lướt qua vài giây đã bị Minh Thiếu Diễm thay đổi.
Bắt nạt kẻ yếu cũng xem như đây là một loại bản lĩnh.
Nếu là như thế thì xem ra quyết định lúc trước càng thêm đắn đo, Minh Thiếu Diễm thầm nghĩ.
Ánh mắt anh lại lần nữa dừng trên người Đường Đường.
“Nếu đã biết tôi là ai, tôi đây liền đi thẳng vào vấn đề”
, Minh Thiếu Diễm hơi ngửa ra sau tựa lưng vào ghế bằng da, dùng ngữ khí trầm ổn lại bình tĩnh trần thuật một bí mật không hề tầm thường,
“Hôm nay sở dĩ mời Đường tiểu thư đến đây vì có liên quan tới cha mẹ cô.”
Đường Đường rõ ràng biết được tất cả, nghe câu nói đầy kinh ngạc trợn to mắt, dùng ngữ điệu không quá chói tai lại biểu đạt đầy đủ khϊếp sợ kinh hô, thân thể run nhè nhẹ,
“Cha mẹ tôi?”
Biểu cảm nhìn không ra chút giả bộ nào.
“Đúng, cha mẹ cô”
, Minh Thiếu Diễm nói, bên môi gợn lên một nụ cười trào phúng quen thuộc,
“Mẹ cô tên đầy đủ là Đường Tử Huyền, người đặt tên cho cô là một người họ hàng xa của mẹ cô.
Họ chân chính của cô không phải là Đường, mà là Minh.
Cha cô họ Minh tên Thiếu Phạn, là con cả chi thứ nhất Minh gia, cũng là anh ruột của tôi.”
Minh Thiếu Diễm một chút cũng không giấu giếm nói rõ ràng hết thảy sau đó dừng lại một chút.
Anh nhìn thiếu nữ mặt trắng bệch trước mắt đột nhiên có chút ác liệt nói,
“Cho nên từ giờ trở đi cô không cần gọi tôi là Minh đổng mà nên gọi tôi là chú nhỏ.”
Đường Đường:
“……”
Đây là một bắt đầu thần kỳ đến nhường nào?
Loại chuyện này, Đường Đường cho rằng Minh Thiếu Diễm ít nhất sẽ tương đối hàm súc nói cho cô biết về thân phận của mình, như vậy thì cô có thể phản ứng uyển chuyển nói hai câu, ví như khóc lóc hỏi ba ruột ở đâu, vì sao không sớm tới đón cô, từ đó giả dạng làm một thiếu nữ bị vứt bỏ đáng thương, cuối cùng thuận lý thành chương mà kêu một tiếng chú nhỏ.
Nhưng Minh Thiếu Diễm lại trực tiếp như vậy, một chút cơ hội xen mồm cũng không cho Đường Đường, không chỉ có thế, Minh Thiếu Diễm còn cố ý bảo cô bây giờ kêu là chú nhỏ?
Nếu kêu thì thật sự có vẻ cô quá mức năng xuất* và coi trọng lợi ích rồi?
Sau đó điểm ấn tượng lại bị trừ một đống nữa?
*Năng xuất ở đây ý nói Đường Đường chấp nhận bí mật này quá nhanh.
Đường Đường nhất thời câm miệng.
Trong nháy mắt không thể nào đi bước tiếp theo, cô đơn giản phối hợp khϊếp sợ còn sót trên mặt thể hiện một bộ dáng không thể tin tưởng.
Minh Thiếu Diễm dù bận vẫn ung dung chờ Đường Đường tiêu hóa sự thật này.
Đường Đường cúi đầu, xem xét thời gian trôi qua không sai biệt lắm rốt cuộc ngẩng đầu lên,
“Việc kia Minh đổng làm sao để xác nhận tôi chính là con gái Minh gia?”

“Bởi vì cô và mẹ cô rất giống”
, Minh Thiếu Diễm thu hồi tươi cười, đậy nắp bút máy.
Rất giống, thậm chí càng xinh đẹp hơn.
Chẳng những giống người đàn bà kia mà cô và Minh Thiếu Phạn cũng vô cùng giống.
Hai cha con đều là những kẻ yêu đến mất trí khiến người ta ghê tởm.
Lúc trước, Minh Thiếu Phạn vì người đàn bà kia không quan tâm đến người nhà, cuối cùng hại chết chính mình cũng hại chết mẹ bọn họ.
Còn Đường Đường, tất cả mọi người đều biết, cô vì Bách Thần mà đắc tội rất nhiều người, cuối cùng tự chặt đứt đường lui của bản thân.
Ngu xuẩn giống nhau như đúc, ngay cả chướng mắt cũng giống nhau.
Minh Thiếu Diễm híp mắt nhìn Đường Đường, lại nói tiếp,
“Anh cả tôi, cũng chính là cha cô vẫn luôn lưu giữ ảnh chụp của mẹ cô, tôi xem chương trình ngẫu nhiên thấy cô.
Sau đó tôi áp dụng một số xét nghiệm nhỏ, xác nhận cô thật sự là con gái anh cả.”
Đây là đoạn tình tiết tiểu thuyết không viết đến, Đường Đường thầm nghĩ, thì ra là thế.
Minh Thiếu Diễm chắc đã cho người thu thập máu hoặc tóc của Đường Đường, cuối cùng mới chứng minh được thân phận Đường Đường.
Nhưng là nếu đã xác định được thân phận, vậy sau này vì sao lại phát hiện Đường Đường lại là hàng giả?
Đường Đường tò mò một giây đồng hồ liền đem vấn đề này ném ra sau đầu.
Vẫn là câu nói kia, Đường Đường chỉ là nữ phụ làm nền cho nữ chính, thân phận của cô hợp lý hay không căn bản không quan trọng, vì thế logic không đúng lắm cũng là bình thường.
“Cha của tôi hiện tại…”

“Anh ấy trước khi cô sinh ra bị tai nạn xe cộ, cứu chữa không hiệu quả”
, âm thanh Minh Thiếu Diễm không một gợn sóng, tựa như anh chỉ đang nói một việc nhỏ nhặt không liên quan nào đó.
Đầu vai hơi rung động Đường Đường, cổ họng kiềm nén tiếng khóc nức nở,
“Tôi chỉ còn chú là người thân thôi sao…..”
Đường Đường nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm hai chữ,
“…
Chú nhỏ…”
Chuẩn bị từ đầu đến giờ rốt cuộc có thể nói ra chữ chú nhỏ, Đường Đường lau một chút nước mắt không hề tồn tại, nhìn về phái Minh Thiếu Diễm.
Ánh mắt Minh Thiếu Diễm có chút vi diệu nhìn mặt Đường Đường, cánh tay đặt trên bàn, sau một lúc lâu anh mới một lần nữa dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nói,
“Ừ.”
Thật là trào phúng, Minh Thiếu Phạn hại chết người thân của anh đồng thời để lại cho anh một người thân, chính là đứa con gái của anh ta.
Minh Thiếu Diễm nhanh chóng đổi đề tài,
“Bây giờ chúng ta nói về dự tính sau này đi.”
Đường Đường gật gật đầu chỉ vào phía bên trái sô pha cách Minh Thiếu Diễm tương đối gần,
“Cháu có thể ngồi ở chỗ kia không?”
Minh Thiếu Diễm nhăn mày lại,
“Vì sao?”

“Bởi vì cách chú không xa lắm”
,

Bình luận

Để lại bình luận