Chương 7

Đường Đường nói.
Sau đó lại bổ sung một câu,
“Nói chuyện sẽ tương đối thuận tiện hơn.”

“Không thể”
, Minh Thiếu Diễm cự tuyệt.
Vốn dĩ đã không muốn đồng ý rồi còn cố tình hỏi thêm một câu.
Đường Đường không tiếng động thở dài, hà tất phải như vậy.
Vì thế hai người vẫn duy trì khoảng cách gần năm mét nói chuyện,
“Tôi nói trước cho cô biết, tôi đang chuẩn bị đón cô về nhà.
Tôi đã điều tra qua gia đình cô, cô ở chung với mẹ nuôi và em gái không hòa thuận nên tôi nghĩ hẳn là cô sẽ không cự tuyệt đề nghị này.”
Đúng là sẽ không, Đường Đường yên lặng nghĩ.
Nhưng tất nhiên vẫn phải diễn xuất cho đầy đủ, Đường Đường khống chế cảm xúc tạo thành một bộ dáng suy nghĩ khó khăn, nhấp nhấp môi không trả lời.
Sau một lúc Đường Đường mới mở miệng,
“Cháu sẽ theo chú trở về.”
Minh Thiếu Diễm một chút cũng không ngoài ý muốn.
Anh đã cho người điều tra tình hình sinh hoạt của Đường Đường.
Từ sau khi cha nuôi chết, cuộc sống hằng ngày của cô không tốt lắm.
Hầu như chỉ được cung cấp những thứ cơ bản như ăn ở, mặc lại quần áo cũ của em gái, dùng đồ vật mà em gái không cần,…
Sau khi lên cao trung mẹ nuôi cho em gái học ở trường trung học phụ thuộc Thành Đại tốt nhất thành phố S, trong khi Đường Đường lại lang bạt tụ tập ở trường Thập Nhị trung.
Vì vậy Đường Đường nhất định sẽ không từ chối.
Đường Đường đã đồng ý về Minh gia thì Minh Thiếu Diễm liền bắt đầu mục đích cuối cùng ngày hôm nay,
“Dự định của tôi đã nói xong, hiện tại chúng ta lại nói đến dự định của cô đi”
, dường như sợ Đường Đường nghe không hiểu Minh Thiếu Diễm lại giải thích một câu,
“Ví như ý tưởng về sau của cô, cô muốn làm gì hay muốn cái gì.”
Minh Thiếu Diễm muốn đi trước chi thứ nhất và thứ ba một bước, tiên hạ thủ vi cường.
Biết được nhu cầu của Đường Đường, thỏa mãn cô ta rồi từ đó khống chế cô ta trong lòng bàn tay.
Trong nguyên tác có đoạn này, Đường Đường nhớ rõ vô cùng.
Những phân đoạn liên quan đến Đường Đường, cô đều xem rất cẩn thận.
Trong nguyên tác Minh Thiếu Diễm hỏi Đường Đường muốn gì, kết quả Đường Đường không chút suy nghĩ dõng dạc nói to, cháu muốn Bách Thần.
Vì thế sau này Minh Thiếu Diễm cho Đường Đường rất nhiều cơ hội ở chung với Bách Thần.
Đáng tiếc Bách Thần thật sự quá chán ghét Đường Đường, vậy nên dù Minh Thiếu Diễm giúp nhiều như vậy Đường Đường vẫn không thể theo đuổi được Bách Thần, thậm chí là càng ngày càng xa.
Điều này cũng gián tiếp khiến Đường Đường dưới cơn giận dữ bị chú hai lừa gạt, từ đó mà bắt đầu tiến lên con đường tìm chết, tranh đoạt gia sản với Minh Thiếu Diễm.
Đây chính là lần duy nhất Minh Thiếu Diễm thật sự muốn giúp đỡ Đường Đường.
Đường Đường lập tức quyết đoán nắm lấy cơ hội nói,
“Cháu muốn đóng phim.”
Sau đó bổ sung thêm,
“Còn muốn đi học.”
Minh Thiếu Diễm có chút ngoài ý muốn.
Kẻ yêu đến mất trí như Đường Đường không phải nên yêu cầu cơ hội ở chúng với Bách Thần sao?
Mặc dù Bách Thần cũng không phải người quá tốt gì.
Còn có, cô lại muốn đi học?
Minh Thiếu Diễm đã điều tra qua Đường Đường, anh biết thành tích của cô thảm không nỡ nhìn.
Thường xuyên trốn học.
Sau này khi đi tham gia chương trình tuyển chọn ngôi sao là đã định sẽ không tiếp tục việc học nữa.
Bây giờ lại nói muốn đi học.
Thật sự là kỳ quái, nhưng Minh Thiếu Diễm cũng không mấy hứng thú lắm.
Từ trước tới nay anh đều không thích tra hỏi nguyên nhân mà chỉ cần kết quả.
Huống hồ đối với anh mà nói, dù là cho Đường Đường đóng phim hay cho cô đi học cũng đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
“Có thể”
, Minh Thiếu Diễm nói,
“Thành phố S có mấy trường học quốc tế cũng không tồi, không cần thi cũng có thể lên thẳng lớn học.
Đến lúc đó thư ký sẽ đưa tư liệu cho cô, cô chọn lựa xong thì nói với tôi.”

“Đừng đừng”
, Đường Đường vội vàng lắc đầu,
“Cháu thật sự chỉ muốn đọc sách thôi cho nên chọn một trường cao trung bình thường là được rồi.”
Cũng khó trách Minh Thiếu Diễm sẽ tính toán như vậy.
Thành tích trước kia của Đường Đường quá thảm, hoàn toàn không thể nhìn ra được một chút thiên phú học tập.
Đón nhận ánh mắt hoài nghi của Minh Thiếu Diễm, Đường Đường bảo đảm,
“Trong vòng nửa năm cháu nhất định sẽ học tập thật tốt, sau đó thi vào học viện Hí Kịch S.”
Học viện Hí Kịch S là học viện hài kịch tốt nhất cả nước.
Còn chưa nói tới việc Đường Đường không biết diễn xuất lẫn ca hát, chỉ cần đến điểm này thôi thì số điểm kiểm tra năng lực xét tuyển vào dù có với cũng với không tới.
Minh Thiếu Diễm cười nhạo, thật đúng là vọng tưởng.
Nhưng Minh Thiếu Diễm cũng không từ chối.
Nếu cô ta đã muốn đi thì anh sẽ không cản lại.
Chờ khi thi không đậu thì sẽ tự giác đến xin anh giúp đỡ thôi.
Vừa vặn chặt đứt hoàn toàn ý niệm của chú hai và chú ba.
Minh Thiếu Diễm gọi thư ký tiến vào, bảo anh đi liên hệ với trường, sau đó dò hỏi Đường Đường,
“Cô muốn trực tiếp về Minh gia hay là về nhà ở lúc trước?”
Đường Đường không thể nào muốn trở về căn nhà cũ kia được, nhưng rốt cuộc thì đó cũng là nơi sinh sống lâu năm của cô, cho dù như thế nào thì ở đó chắc sẽ còn lưu giữ một vài vật quan trọng.
Đường Đường vẫn quyết định về nhà một chuyến.
Minh Thiếu Diễm đồng ý,
“Chú Lý sẽ đến đón cô.”

“Cảm ơn chú nhỏ”
, Đường Đường từ trên ghế sô pha ngồi dậy, đi hai bước rồi lại quay đầu,
“Chú nhỏ gặp lại.”
Minh Thiếu Diễm dừng bút một chút,
“Gặp lại.”
Thẳng đến khi Đường Đường bước qua bức bình phong, biến mất khỏi tầm mắt Minh Thiếu Diễm thì anh mới cầm lấy tư liệu trên bàn lên.
Đây là tư liệu mà lúc trước thư ký thu thập được về Đường Đường.
Minh Thiếu Diễm nhớ anh đã từng xem qua một đoạn video Đường Đường khóc.
Đó là một đoạn video trong chương trình tuyển chọn, Đường Đường bởi vì không học được vũ đạo mà tức giận lung tung.
Rõ ràng cô là người liên lụy mọi người nhưng mọi người vẫn vì thấy cô khóc mà không ngừng an ủi.
Đây chính là đoạn video duy nhất có liên quan đến Đường Đường mà anh xem, xem xong anh gần như đã có nhận định về vị cháu gái mới này.
Minh Thiếu Diễm nhìn hai hàng chữ trên tư liệu sau đó dứt khoát ném nó vào máy cắt giấy.
Đường Đường đi ra khỏi văn phòng Minh Thiếu Diễm thở ra một hơi thật dài.
Lúc này mới từ tầng cao nhất công ty đi xuống trong ánh mắt đánh giá của mọi người, cô chào chú Lý rồi mới lên xe.
Khi xe vững vàng chạy Đường Đường lấy ra điện thoại xem, thì ra là người lớn diện gửi một tin nhắn trên Wechat.
[ Đường Đường, cô được lắm!
] Hiện tại đúng thật là cô rất được.
Sau khi kéo đen số điện thoại của người lớn diện Đường Đường lại kéo đen Wechat của anh ta.
Xe chậm rãi chạy đi, Đường Đường mở ra Weibo.
Từ sau khi xuyên sách cô còn chưa xem tin tức, cô không chắc lắm về khoảng thời gian này là khi nào.
Đường Đường mở Weibo ra tìm Nhan Nghiên, một chuỗi dày thư mục hiện ra.
[ Nhan Nghiên ảnh hậu ] [ Nhan Nghiên tiếng Anh ] [ Nhan Nghiên Đông Kinh ] Tin tức đều nói về việc Nhan Nghiên ngày hôm qua nhờ vào phim điện ảnh mới nhất mà dành được vòng nguyệt quế ảnh hậu của Liên hoan phim Đông Kinh.
Nhan Nghiên lần đầu tiên lấy được giải ảnh hậu vào năm mười chín tuổi, từ đó xứng đáng với danh hiệu diễn viên thiên tài.
Bốn năm sau, khi hai mươi ba tuổi lại thành công dành được giải ảnh hậu của Liên hoan phim Đông Kinh.
Liên hoan phim Đông Kinh tuy rằng kém hơn Cannes và Liên hoan phim Berlin nhưng lại là giải thưởng hạng A cấp điện ảnh của Châu A.
Huống chi người Hoa đạt được giải thưởng này chính là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử liên hoan phim.
Đường Đường nhớ rất rõ ràng, sau bộ phim này người lớn diện đã đưa cho cô một ý tưởng đánh vào lòng dân trong nước, vì vậy sau khi Nhan Nghiên đoạt giải đã vụt sáng thành ngôi sao lớn.
Cô lúc đầu dùng tiếng Trung phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải, sau đó dùng tiếng Nhật nói lại một lần, cuối cùng dùng tiếng Anh để cảm ơn tất cả mọi người.
Tiếng Nhật lưu loát đúng tiêu chuẩn, đến cả những khán giả Nhật bản cũng giật mình.
Đêm đó tên Nhan Nghiên phủ kín đầu đề truyền thông Nhật Bản.
Ngoài ra chất giọng thuần khiết trong trẻo khi nói tiếng Anh của cô cũng hấp dẫn vô số chú ý.
Đêm đó Weibo trong nước đều bị bình luận về Nhan Nghiên chiếm giữ.
Ngay cả người qua đường cũng khen ngợi cô đã cho người trong nước nở mặt nở mày.
Dường như lúc đấy thậm chí còn không có cái bình luận tiêu cực nào, tất cả đều khen cô đoạt giải, tán thưởng tiếng Anh giọng Anh của cô nghe thật hay, còn nói thiên phú về ngôn ngữ của cô thật lợi hại.
Cũng ngay sau buổi liên hoan phim, tồn tại của Nhan Nghiên từ rực rỡ thành siêu cấp rực rỡ.
Người lớn diện rèn sắt khi còn nóng giúp cô chọn hai kịch bản tốt, từ đó về sau chính là phong quang vô tận, trường thịnh không suy.
Nhớ lại năm đó Đường Đường thật sự có chút cảm khái, đột nhiên cô muốn xem lại tình cảm lúc mình đoạt giải.
Từ trong túi tìm ra tai nghe, Đường Đường tùy tiện mở một cái video.
Video đúng là lễ trao giải ngày đó, khách mời gọi tên của cô, cô mặc một váy dài màu hồng lên đài nhận giải.
Cô trước tiên nói tiếng mẹ đẻ phát biểu cảm nghĩ, sau đó nói lại bằng tiếng Nhật, cuối cùng là tiếng Anh.
Đường Đường nghe những lời nói quen thuộc ấy bên môi bất giác nở một nụ cười.
Đã nói xong tiếng Trung hiện giờ đến tiếng Nhật, Đường Đường thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, một chuỗi tiếng Anh lưu loát từ tai nghe truyền tới.
Đường Đường mở to hai mắt.
Người trong video vẫn là bộ dạng mà cô quen thuộc nhất nhưng lại không nói tiếng Nhật.
Hơn nữa khẩu âm tiếng Anh cũng không phải là giọng Anh

Bình luận

Để lại bình luận