Chương 12

Lúc này âm thanh của 419 đã lâu không thấy vang lên: “Chúc mừng chủ nhân!! Độ hảo cảm của Lâm Chấn đã đầy ~~ Chủ nhân giỏi quá đi!!!
Thật ra không cần 419 nhắc Nhược Diệp cũng nghĩ giá trị hảo cảm của Lâm Chấn sắp đầy rồi, chỉ cần nhìn trong ánh mắt hắn tràn ngập chân thành với áy náy không buông, thậm chí hốc mắt hắn còn hơi hơi đỏ lên là biết. Cô phần nào cũng hiểu được tư tưởng của Lâm Chấn, sinh ra là đứa con trai độc tôn của gia tộc, mọi chuyện đến với hắn đều là thuận lý thành chương, một tay hắn phát triển của cải Lâm gia lớn mạnh gấp hai ba lần, một đời sống hô gió gọi bão, cả đời này chưa bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ ai, coi như lần này cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn như thế là đủ rồi.
“Ba ba!” Mắt thấy Lâm Chấn chuẩn bị rời đi cô liền gọi hắn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tèm nhem nước mắt lúc này nhoẻn miệng cười tươi, mắt cô tràn đầy vẻ cổ vũ.
Khoảnh khắc mỹ nhân ngưng khóc rồi lại mỉm cười từ trước đến nay đều là hình ảnh mà đàn ông yêu thích nhất, thấy khóe mắt Nhược Diệp còn ươn ướt nước nhưng nụ cười cô tươi đẹp đến thế, Lâm Chấn cứng người: “Bảo bối, con tha thứ cho ba ba rồi phải không?”
Người trước giờ luôn lạnh nhạt lại lộ vẻ kích động khó thấy được, hắn vươn tay muốn ôm Nhược Diệp vào trong lòng, rồi lại do dự, tay hắn vẫn dừng trong không trung, bộ dáng như muốn ôm nhưng không dám.
Nghe Lâm Chấn hỏi vậy, Nhược Diệp không khỏi có chút ngạo kiều hừ lạnh, đầu nhỏ kiêu ngạo hất qua một bên, khóe miệng cong cong, nho nhỏ mềm mềm lên tiếng: “Vậy phải xem biểu hiện của ba ba thôi!” Nhược Diệp lúc này phát huy tính tình nguyên chủ tới nhuần nhuyễn, còn 419 trong đầu cô thì đang ngao ngao bội phục kỹ thuật diễn của chủ nhân nhà mình, còn không quên âm thầm suy nghĩ chủ nhân đây là đang muốn leo lên trời luôn chứ gì ~
Nhìn con gái mình khoe khoang biểu tình một bộ “còn không mau tới dỗ bổn cung à”, Lâm Chấn chỉ thấy lòng mình mềm nhũn ra như muốn hòa tan, không suy nghĩ nhiều liền ôm lấy Nhược Diệp, lại im lặng không nói gì, thậm chí trên mặt cũng chẳng biểu lộ lấy một cảm xúc dư thừa nào, chỉ có người đang run run cùng đôi mắt bán đứng tâm tình kích động, vui sướиɠ của hắn bây giờ.
Nhược Diệp cũng rất phối hợp ôm lấy cổ Lâm Chấn, giọng trong trẻo gọi “Ba ba”. Không khí xung quanh hai người ấm áp hài hòa.
Nhưng Nhược Diệp đầu đen thui tràn đầy ý xấu sẽ chịu duy trì loại không khí này sao? Đương nhiên là không rồi! Cô không phải tới làm con gái ngoan nha!Cảm thấy tiểu nhân trong lòng ngực không an phận, còn dám dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu mình, Lâm Chấn đành thả lỏng Nhược Diệp ra một chút nhưng tay vẫn vòng qua cái eo nhỏ của cô. Ông cúi đầu nhìn mặt Nhược Diệp đỏ ửng lên, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”Vòng tay đang ôm lấy Lâm Chấn liền buông ra rồi chắn ở trước ngực. Mặt đỏ bừng cúi gầm xuống, cô cắn môi dưới, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Đáng ghét, quần áo con bị tuột rồi!”
Lâm Chấn lúc này mới để ý. Lúc hai người nói chuyện với nhau, Nhược Diệp vẫn luôn kéo váy hai dây lại bảo vệ trước ngực mà hồi nãy hai người ôm nhau lại làm cái váy bị tuột xuống. Cô chỉ có thể lấy đôi tay che ngực lại.
Chỉ là… Nhìn hai cánh tay mảnh khảnh của con bé hoàn toàn không thể che lấp được bộ ngực bự trắng nõn mà ngược lại còn trông càng thêm quyến rũ. Nghĩ lại cảm giác mềm mại không mất lực đàn hồi ở trong tay mình, mắt Lâm Chấn lóe lóe, hạ thân lại ngo ngoe rục rịch.
“A!” Cảm nhận được dưới bụng mình chạm đến đồ vật thẳng đứng, Nhược Diệp thẹn thùng nghiêng đầu qua một bên, chỉ để lại cái sườn mặt đối diện Lâm Chấn, mơ hồ thấy được khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả mảng. Giọng nói dịu dàng vang lên: “Đáng ghét ~”
Lâm Chấn vốn còn lo lắng Nhược Diệp sẽ giận mình nhưng nghe được con bé tuy nói ghét nhưng ngữ khí lại không thật sự như thế. Ông mừng thầm, còn một số thứ muốn nói lại thôi. Tâm tình ông tức khắc được thả lỏng. Ông thử ôm sát lấy eo Nhược Diệp làm cho bụng nhỏ kề càng gần côn ŧᏂịŧ. Dươиɠ ѵậŧ nóng hổi dính sát vào bụng nhỏ bóng loáng của Nhược Diệp, còn nhẹ nhàng di chuyển một vòng trên đó. Thấy con bé có phát hiện ra cũng không đẩy mình ra mà chỉ hơi rùng mình một chút thôi rồi cơ thể cô lại mềm nhũn. Lâm Chấn hoàn toàn thả lỏng người, rồi đột nhiên ôm chặt Nhược Diệp vào lòng. Đôi tay còn đặt trước ngực vì động tác bất thình lình này của ông mà dính sát vào cơ ngực rắn chắc. Cặρ √υ” cũng chống lên ngực Lâm Chấn làm hô hấp ông dồn đạp. Khuôn mặt tuyệt đẹp của Nhược Diệp hiện lên thêm một tầng đỏ ửng, bay vào trong mắt Lâm Chấn là bộ dáng thẹn thùng làm người khác không khỏi có suy nghĩ bậy bạ.
“Ưm” một tiếng. Lâm Chấn không hề báo trước cúi đầu xuống hôn Nhược Diệp. Đầu lưỡi mãnh liệt quấn qua quấn lại, ông dùng sức mυ”ŧ như đặt hết tất cả tình cảm của mình vào trong nụ hôn này. Mà Nhược Diệp cũng làm ông rất bất ngờ. Cô chỉ vặn vẹo người một chút, đầu lưỡi thậm chí còn chậm rãi phối hợp đáp lại Lâm Chấn. Một tay cô ôm lấy cô ông, tay kia không tự giác vuốt ve cơ ngực cường tráng bóng loáng của Lâm Chấn.

Bình luận

Để lại bình luận