Chương 76

Dươиɠ ѵậŧ mới vừa đâm vào liền bị âʍ đa͙σ quắn lấy chặt chẽ, đem lại cảm giác non mềm mà ấm áp làm Thẩm Mộ không khỏi khẽ kêu lên. Nhưng khi nhìn đến Nhược Diệp đang tỏ ra ấm ức nhìn mình, Thẩm Mộ lại cố nhịn không cho mình giải phóng du͙© vọиɠ bừa bãi trong cơ thể của nàng ấy mà nhẹ nhàng vuốt ve giúp nàng thả lỏng ra một chút.
“Đừng sợ… Một chút nữa là ổn thôi.” – Giọng điệu như đang dỗ dành một đứa con nít, hắn vuốt ve sau lưng, cúi đầu hôn lên gương mặt Nhược Diệp, khẽ liếʍ những giọt nước mắt đọng trên khóe mi nàng. Hắn từ từ hôn dọc xuống mắt, mũi rồi đến đôi môi anh đào, thật nhẹ nhàng từ tốn tiến vào trong miệng nhỏ. Môi lưỡi giao hòa, hai người nuốt nước bọt của đối phương.
“Ưʍ…” – Nhược Diệp vô lực, nàng vòng đôi cánh tay mảnh mai lên cổ Thẩm Mộ. Trong miệng tràn ra những tiếng rêи ɾỉ đầy quyến rũ.
Người đàn ông vẫn không quên sờ soạng bàn tay khắp người Nhược Diệp, hắn không ngừng bóp bầu vυ” trắng nõn mềm mại thành nhiều hình dạng.
Dần dần, hô hấp Nhược Diệp cũng bắt đầu thô nặng. Cảm giác đau đớn dưới tiểu huyệt dần tan biến, thay vào là sự ngứa ngáy khó tả. Những dòng nước ấm bên trong âʍ đa͙σ không tự chủ được tuôn ra khiến nàng bất an cựa quậy cơ thể chà xát lên dươиɠ ѵậŧ như muốn tìm lời giải đáp.
Gương mặt Nhược Diệp lại đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên da thịt.
Nửa ngày bất động, cuối cùng thì Thẩm Mộ cũng cảm thấy tiểu huyệt Nhược Diệp ướŧ áŧ, côn ŧᏂịŧ hắn như được bao bọc trong một vùng ấm áp. Hắn nhẹ nhàng cử động một chút, bên tai liền truyền đến tiếng nỉ non làm hắn thiếu chút nữa bùng nổ.
Nhìn khuôn mặt nho nhỏ ửng đỏ, mày liễu nhăn nhẹ, mắt tràn xuân tình nhìn hắn đầy mê mang, không rõ là nàng đang đau đớn hay sung sướиɠ nữa.
Giờ mà còn nhịn nữa thì hắn đây không phải là đàn ông!
Thẩm Mộ không kiềm du͙© vọиɠ của bản thân nữa, hắn bắt đầu đưa đẩy nhẹ nhàng mà có lực, côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào.
Nhược Diệp chợt nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ, như tia chớp đánh lên từng dây thần kinh khiến mị sắc dần nổi lên nơi khóe mắt, đôi mắt mèo diễm sắc ngập nước. Đôi môi anh đào khẽ cong, tiếng rêи ɾỉ như có như không, ngọt ngào như mật ong, câu dẫn lòng người.
“Ưʍ…. Ưʍ… A a….”
Hai chân Nhược Diệp gác trên vai Thẩm Mộ lắc qua lắc lại theo từng động tác hai người. Cho dù là đang nằm, hai luồng thịt mềm vẫn tròn trịa no đủ, còn lắc lư nhún nhẩy nhanh dần theo tiết tấu.”Đừng… Ta chịu… Chịu… Không nổi… Ưʍ… Chậm… Chậm một chút… A a…” – Đôi mắt ngập nước nhìn hắn xin tha, đôi tay vô lực chống lên ngực hắn. Giọng điệu nàng mềm như bông, không hề có chút lực uy hϊếp nào mà ngược lại còn gợi lên du͙© vọиɠ của người đàn ông.
“Là cái l*и nhỏ này siết chặt lấy ta đấy, sao vi phu chậm được bây giờ?” – Nói xong, Thẩm Mộ cố ý nhíu đôi mắt thon dài nhưng tốc độc lại đâm vào rút ra càng nhanh hơn. Tiếng bạch bạch bạch da thịt đánh vào nhau ngày càng vang vọng.
“Ngươi ngươi… Ưʍ… Quá… Quá… A a a…”
Cả người Nhược Diệp lắc lư theo động tác Thẩm Mộ, cả tiếng rêи ɾỉ cũng dần đứt quãng, hệ như nhành cây yếu ớt hứng chịu bão táp mưa sa vậy.
Hơn nữa, nàng còn cảm giác được qυყ đầυ nóng hổi của người đàn ông đang chà xát vào tử ©υиɠ mình.
“A… Sâu quáa… A a…”
Đột nhiên, Nhược Diệp trừng lớn, toàn thân rùng mình giật giật. Cả cơ thể thon thả trắng nõn không ngừng run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra như suối.
Thẩm Mộ cảm nhận được dâʍ ŧᏂủy̠ ở sâu bên trong cơ thể nàng dội vào côn ŧᏂịŧ, lúc này côn ŧᏂịŧ hắn như được bao bọc trong căn phòng ấm áp. Thẩm Mộ nâng khuôn mặt tinh xảo của mình lên, cười đầy thâm ý nhìn nàng.
Người đàn ông trước mắt, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt nhuốm đậm tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt hắn cháy bỏng nhìn Nhược Diệp khiến nàng không thể không mặt đỏ tim đập. Nàng thở hổn hển, mất tự nhiên quay đầu đi.
Thấy thế, trong lòng Thẩm Mộ dâng lên từng gợn sóng. Hắn cúi người nói nhỏ bên tai nàng: “Không nhanh như vậy là xong đâu nương tử của ta. Nàng yên tâm, ta sẽ tạo cho nàng một đêm động phòng hoa chúc thật khó quên.”
Dứt lời, làm như không thấy hai mắt kinh hoảng trợn to của Nhược Diệp, hắn nhìn nàng cười cười rồi trở mình Nhược Diệp lại. Hai tay vòng quanh eo nàng, bụng dưới càng thêm ghé sát vào mông nàng, côn ŧᏂịŧ thì vẫn đút sâu vào bên trong tiểu huyệt như cũ, sau đó hắn tiếp tục đâm vào rút ra.
Nhược Diệp bị buộc phải quỳ gối, hai tay nắm chặt lấy thành giường. Trên chiếc giường thêu long dệt phượng, bên trong căn phòng đỏ rực, hình bóng đôi uyên ương quấn quýt lấy nhau hết lần này đến lần khác.

Bình luận

Để lại bình luận