Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô cũng đi theo anh, không phải cô muốn đi cùng Phó Quân, mà trong trí nhớ cô và Phó Quân hình như là bạn cùng bàn.
Đúng vậy, trong trường trung học quý tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất toàn thủ đô này, chỉ có hai loại học sinh, một loại có tiền và một loại đặc biệt xuất sắc.
Mà Dung Cẩn và Phó Quân lại là điển hình cho hai loại học sinh này, theo lý mà nói chắc chắn không thể được phân vào cùng một lớp.
Về phần vì sao có thể thành ngồi cùng bàn, căn bản không cần nghi ngờ, chính là do nguyên thân lấy quyền tạo áp lực lên trường học.
Đi tới đi lui, cô chợt nghe thấy phía trước có tiếng xôn xao.
Dung Cẩn trong lúc vô tình liếc mắt một cái, thì ra là một đám nữ sinh vây quanh một nam sinh.
Xem ra ở nơi nào cũng có kiểu người như bạch nguyệt quang, cô đã nhìn quen mỹ nam nên càng không muốn bố thí thêm một ánh mắt về phía bên kia.
Nhưng giáo thảo trong rừng hoa kia lại mở miệng gọi cô một tiếng: “Tiểu Cẩn.”
Một tiếng này trong trẻo du dương, giống như đàn vĩ cầm dễ nghe lại êm tai.
Lúc này Dung Cẩn mới nghiêng mặt nhìn về phía nam sinh này.
Đồng phục kiểu Anh mặc ở trên người anh ta giống như tìm được người mẫu hoàn mỹ nhất.
Làn da trắng ngọc, tóc ngắn màu đay, khóe môi anh ta mang ý cười nhìn qua, phảng phất có thể làm ấm lòng người.
Không cần phải nói, đây chính là Lạc Ngôn Phong, người duy nhất chân thành đối xử với nguyên thân trong nguyên tác.
Cô liếc mắt một cái lập tức đoán được thân phận của anh ta, ngoại trừ tiếng “Tiểu Cẩn” chỉ có người thân thiết mới có thể gọi, còn có đôi mắt màu hổ phách phảng phất có thể dìm chết người khác của anh ta.
Dung Cẩn cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ quen thuộc tự nhiên nhất có thể : “Anh Ngôn Phong.”
Gọi xong, toàn thân cô lại nổi lên một trận da gà.
Lạc Ngôn Phong từ trong đám nữ sinh đi ra, đi đến trước mặt Dung Cẩn, nhìn Phó Quân một cái. Hắn giấu nghi hoặc trong lòng, nói với Dung Cẩn: “Khó có được hôm nay em đến sớm như vậy, bây giờ là muốn đến phòng học sao?”
Dung Cẩn gật đầu: “Phải.”
Lạc Ngôn Phong lại nói: “Thời gian còn sớm, trong trường bây giờ có câu lạc bộ hip-hop đang tập luyện, em bình thường không phải rất thích xem cái này sao? Bây giờ đi xem trước rồi tí nữa đến phòng học cũng không muộn.”
Dung Cẩn nghe vậy còn chưa kịp trả lời, đã thấy Phó Quân một mình đi về phía trước.
Không có anh dẫn đường, cô mù đường như vậy thật đúng là không thể tìm được phòng học.
Nghĩ đến đây, cô từ chối: “Để lần sau đi anh Ngôn Phong, hôm nay em đến lớp có chút việc.”
Nói xong không đợi Lạc Ngôn Phong trả lời lập tức chạy đi.
Lạc Ngôn Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Cẩn và tư thế bước đi trong chốc lác, lại nhớ tới phong thái lúc cô ra mặt vì nam sinh kia.
Trong miệng si ngốc nỉ non: “Tiểu Cẩn, Dung Cẩn, hoá ra em cũng tới đây sao?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận